Chương 1: Ở nhờ, thiếu chút nữa dùng ly tự sướиɠ để uống nước

Hà Thương là giáo viên dạy toán năm hai, do là bị cảm nên phải tịnh dưỡng ở nhà, Chủ nhiệm Ngô sắp xếp vài học sinh đến thăm anh, Dư Nhu là học sinh bình thường không nằm trong ban cán sự lớp, cô thành thật đi theo lớp trưởng, nghe lời mua một bó hoa cẩm chướng đến tặng Hà Lão Sư.

May là lớp trưởng Triệu Thuần biết ăn nói, cậu chủ động xua tan bầu không khí ngượng ngùng, nếu không với vẻ mặt lạnh lùng của Hà lão sư, e rằng ở đây không khác gì trong tiết học.

Đến cả Triệu Thuần cũng không thể giữ tới 15 phút. Cuối cùng Dư Nhu thiếu chút nữa quên mang bó hoa ra, cô cầm lấy đưa cho Hà Thương, nhỏ nhẹ nói: “Hà lão sư, em chúc thầy mau khỏi bệnh”

Hà Thương không có ý lạnh nhạt, anh cũng không muốn tiếp xúc gần quá với học sinh, Cuối cùng anh cười một cái: “Cảm ơn các em đã đến thăm thầy, các em nhớ đừng về trễ.”

Anh vẫn chưa hết cảm, sáng đến bệnh viện khám, về nhà nằm truyền dịch (truyền nước biển), vốn dĩ Hà Thương không còn nhiều sức nên chỉ tiễn học sinh ra đến cửa rồi quay về phòng ngủ.

Đến tối nghe thấy tiếng gõ cửa, anh sững sốt vài giây, vừa mở ra trước mặt chính là cô gái nhỏ lúc sáng đưa hoa cho anh: “Có chuyện gì sao?”

Dư Nhu xấu hổ hơi do dự: “Hà lão sư, chìa khóa của em hình như rơi ở nhà thầy.”

Anh mở cửa: “Vào đi.”

Hà Thương đứng sang một bên nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn cởi giày, chạy đến sofa tìm đồ, nhưng đi tới đi lui đều vô ích: “Làm sao đây, Hà lão sư, chìa khóa của em mất rồi.”

Thấy Dư Nhu gấp gáp, anh thắc mắc: “Đi làm một cái khác là được, trước tiểu khu là chợ bên trong có chỗ làm khóa tốn 15 tệ, em có không mang theo tiền thì tôi trả cho em, cũng coi như cảm ơn việc sáng nay.”

Suy nghĩ của Hà Thương rất đơn giản. Muốn làm lại chìa khóa chỉ cần tìm quản lý chung cư hoặc người nhà, bọn họ nhất định có.

Nghe nói xong, lúc lâu sau cô mới đáp lại: “Ba mẹ em không ở nhà, quản lý chung cư hẳn giờ này đã tan làm, với lại qua rất nhiều thủ tục, còn phải có chứng minh thư của ba mẹ.”

Sau đó, Hà Thương tiếp tục hỏi cô vài câu thì biết được Dư Nhu đang sống một mình, ba mẹ đều đến tỉnh khác làm việc, không người thân bên cạnh.

Cô nhìn anh, giọng lắp bắp: “Hà lão sư, em ở nhà thầy một đêm được không, ngủ trên sofa cũng được. Em có mang điện thoại đến để trả tiền phòng cho thầy.”

Dư Nhu có vẻ sợ anh từ chối, lại hứa hẹn không làm phiền, nhìn ánh mắt đáng thương của cô gái nhỏ, anh đành gật đầu cái nhẹ: “Kế bên phòng tôi còn phòng trống em ngủ tạm một đêm, mai tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Nói xong Hà Thương quay lưng đi vào phòng.

Một lúc sau, cô gái nhỏ gõ cửa, anh bước ra mở, Dư Nhu nhanh chóng hỏi: “Hà lão sư, em muốn uống nước, còn ly nào khác không?”

Hà Thương lúc đầu có chút hồi hộp, nghe được cô muốn uống nước, anh liền đi sang phòng bên cạnh kiếm, bên trong chứa nhiều đồ chắc là sẽ có ly, Dư Nhu ở phía sau ngạc nhiên cầm một cái ly lên: “Hà lão sư, ly ở đây!”

Anh nhìn vào vật trên tay cô gái nhỏ, cầm lấy dấu ra sau lưng mình: “Cốc này không tốt, hay em ra bếp tìm cái bát nào sạch, dùng uống nước đỡ đi.” Giọng điệu không thể nghi ngờ.

Dư Du ngoan ngoãn đến phòng bếp. Hà Thương nhìn chiếc ly tự sướиɠ trong tay ném trở về chỗ củ. Sau đó kiểm tra phòng xem bên trong có vừa bộn không, sau khi dọn dẹp xong liền tìm một cái chăn sạch cho Dư Nhu dùng.

“Em ngủ sớm đi, có việc gì cứ kêu thầy.” Suy nghĩ đếm cái ly tự sướиɠ anh nói thêm: “Phòng này là phòng đựng đồ linh tinh, bên trong khá vừa bộn, khăn trải giường rất sạch, em có thể dùng được.”

Dư Nhu gật đầu: “Cảm ơn Hà lão sư.”

Hà Thương lúc này mới trở về phòng, đến hôm sau, cô gái nhỏ lại gõ cửa: “Hà lão sư, em đi đây, vừa nãy có làm ít mì, thầy ăn thử xem.”

Hà Thương vò đầu, nhặt một chiếc qυầи ɭóŧ đi vào phòng tắm, đến lúc đi ngang qua phòng khách thì đυ.ng phải Dư Nhu, trên người anh chỉ mặt một cái qυầи ɭóŧ, bị học sinh nhìn thấy việc chướng tai gai mắt của mình, Hà Thương chưa kịp giận, cô gái nhỏ liền lấy tay che mắt nói: “Em không thấy gì hết, em tìm thấy chìa khóa trong kẹt sofa rồi, em đi đây, tạm biệt thầy.”

Cô chạy một mạch ra khỏi nhà đóng cửa lại.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, anh bỏ qυầи ɭóŧ xuống ăn hai miếng rõ ngon, trứng chiên màu sắc đẹp hương vị không mặn, không nhạt, Hà Thương hài lòng với sự hiểu chuyện của cô gái nhỏ, còn cảm thấy cô khá thú vị. Hôm qua còn định dùng ly tự sướиɠ uống nước.

Dư Nhu đi ra ngoài đứng trước cửa thang máy nhấn nút, đứng sững người ở nơi đó, vương tay sờ lên mặt có chút nóng. Cô miễn cưỡng bước vào, không ngờ thân thể Hà lão sư lại khỏe mạnh vậy, cơ bụng cường tráng, thân dưới càng không thể xem thường, cô tự dưng cảm thấy trong này không khí nóng lên.

Hoàn thành xong tiết tự học hôm qua, đạp xe trở về tiểu khu, đến nhà thì phát hiện mất chìa khóa. Thường thì cô để nó trong cặp, rất ít khi mang ra ngoài, hôm nay cô đến thăm nhà Hà lão sư, ngoài ý muốn biết được ở cùng tiểu khu, nên cô lấy chìa khóa trong cặp ra nhét vào túi quần đồng phục.

Lúc đó, Hà lão sư không mấy nhiệt tình khi họ đên, cô ngồi trên sofa không nhịn được đem chìa khóa ra nghịch dẫn tới loạt chuyện sau đó.

Nhà trường không yêu cầu khắt khe về mảng đồng phục học sinh, trang phục các mùa xuân, hạ, thu, đông đều mặc đủ, nhưng quy định vào thứ hai phải mặc đồng phục hoặc các lễ lớn cùng lễ kỷ niệm của trường. Còn lại đều do học sinh tự do chọn lựa.

Hôm qua đã là thứ hai, Dư Nhu không muốn mặc đồng phục hai ngày liên tiếp. Có vài nữ sinh hay buôn chuyện sẽ sân si về việc ai đã lâu không thay đồng phục, nhãn hiệu quần áo đang mặc là gì.

Mặc dù ba mẹ Dư Nhu không bên cạnh, nhưng không có bạc đãi cô về mặt vật chất. Lúc rảnh rỗi cô thường lên taobao mua sắm, trong tủ quần áo váy không dưới 10 cái, bất quá bản thân thích mặt quần thể thao thoải mái, nhân tiện dễ dàng đạp xe đến trường.

Trở về thay quần áo Dư Nhu mới dám đi học, sau khi ngồi xuống cô mới nhớ Hà lão sư bị cảm nặng. Nghĩ trước nghĩ sau cho rằng anh cảm chưa khỏe, ở nhà còn mặc mỗi qυầи ɭóŧ cũng không sợ bệnh càng nặng thêm.

Xem ra bí mật của cô với Hà lão sư không khác biệt, đều không thích nghe lời, nghĩ đến đây. Cô đột nhiên cảm giác được khoảng cách ở giữa hai người được nhích gần thêm một chút.

Sau khi Hà Thương nghỉ vì bệnh, một giáo viên lớp 3 đã vào dạy thay môn toán, khác với cách giảng bài của Hà Thương thiên về suy luận làm cho học sinh động não, giáo viên dạy thay này thích tự giảng bài, không tương tác nhiều với học sinh. Lớp 6 sau giờ học ai nấy đều phàn nàn, bạn cùng bàn của Dư Nhu là Hướng Hải Đường nằm trong số đó.

“Dư Nhu cậu nghĩ Hà lão sư khi nào dạy lại? Lúc trước nhìn gương mặt đó tớ còn cảm thấy học tiết thầy không một miếng tốt. Hai ngày nay chênh lệch nhau quá lớn. “

Dư Nhu trong lòng thầm nghĩ, phải vậy không? Gương mặt kia không thể bắt bẻ, nếu cứ muốn bắt đến cùng hẳn là do mặt nhỏ! Gọi cô là người thấy sắc nảy lòng ham, bởi vì cô say mê gương mặt của Hà lão sư, đến nỗi quyết tâm học toán thật tốt, cuối cùng cũng có thể vượt qua điểm 90, nếu anh bắt đầu dạy cô từ năm nhất thì hiện tại sẽ tầm 120 điểm!

Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết….

Hôm sau, Hà Thương vì bị chủ nhiệm liên tục mời lên lớp, nên anh đành mang bệnh đi dạy. Nhìn tình cảnh học sinh mất tập trung thỉ vô cùng mất mãn! Cả người như bốc hỏa, dùng sách giáo khoa đập mạnh vào bục giảng.

“Rầm!!”

“Cả lớp, tập trung nhìn lên bảng”