Chương 1

Chương 1: Tiểu hồ ly phát tình

Editor: Mer

“Ưm…”

Từng đợt tiếng kêu khó nhịn từ phòng vệ sinh cách gian truyền ra ngoài, có một nam sinh bề ngoài giống như mới thành niên, thần sắc trên mặt rất thống khổ, vặn vẹo eo nhỏ nhằm giảm bớt cái gì đó.

Một cái đuôi to màu đỏ hồng đột nhiên mọc ra từ phía sau mông, theo chuyển động thân thể lắc qua lắc lại. Thân đuôi lông xù mềm xốp bị thiếu niên ôm trong ngực, giấu mặt vào trong, suýt nữa nức nở thành tiếng.

Đáng chết, kỳ động dục sao lại đến nhanh như thế…

Trong lòng Thẩm Nặc rất hoảng loạn.

Đây là tháng đầu tiên cậu sinh hoạt ở thành phố này. Thẩm Nặc đã tìm được một công việc mới là làm nhân viên vệ sinh. Tuy rằng hơi mệt mỏi một chút nhưng tóm lại vẫn có cơm ăn áo mặc.

Nhưng Thẩm Nặc trăm triệu lần không nghĩ tới chính là bản thân sơ sót, tính sai ngày động dục.

Một đôi tai hồ hiện ra từ đỉnh đầu, run rẩy cụp lại. Thẩm Nặc bị kỳ động dục tra tấn sắp khóc tới nơi, muốn dùng tay xoa chíp chíp, lại không nghĩ rằng sóng nhiệt càng bùng cháy hơn.

Thân thể càng ngày càng nặng, hai chân cũng mềm nhũn không đứng thẳng được. Công phục vốn rất to, rộng bị xô đến nhăn nhúm, xiêu xiêu vẹo vẹo trên người. Hai chân cậu xoắn chặt cọ xát, tiếng rêи ɾỉ trong miệng mơ hồ không rõ.

Cái đuôi quẫy loạn sau lưng. Thẩm Nặc chống tay lên bức tường gạch men sứ, muốn làm bản thân mau bình tĩnh lại, phía sau lưng thấm đẫm mồ hôi, dính chặt vào quần áo. Đại não cậu bị tra tấn thành một mớ bòng bong, căn bản không có thì giờ để ý chính mình chưa từng chốt lại cửa phòng vệ sinh, lộ ra một khe hở nhỏ.

Tiếng bước chân không nặng không nhẹ cũng bị cậu phót lờ hoàn toàn. Thậm chí đến kia cửa bị kéo ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong cậu mới bắt đầu biết sợ.

Không đợi Thẩm Nặc xoay người, đột nhiên cảm thấy có cái gì bắt lấy cái đuôi xù, còn cố ý nhéo nhéo. Cảm giác tê dại nháy mắt truyền tới khắp người. Cậu không khống chế được kêu thành tiếng. Hai mắt đẫm lệ mông lung quay lại, nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang đang cầm lấy đuôi của hắn, lông mày nhíu lại. Hình như lúc nhìn thấy cậu, đôi mắt có hơi run run một chút.

“Là em?”

Nam nhân nhíu chặt mày, đồng tử co rút lại.

“Anh… Anh là ai?”

Thẩm Nặc lập tức bị dọa, đổ mồ hôi lạnh. Trong lúc nhất thời không rảnh nghĩ đến chuyện đã từng gặp nam nhân trước mắt này chưa.

Bị nhân loại phát hiện đang động dục làm cậu cảm thấy rất xấu hổ. Vừa định thu hồi cái đuôi, lại bị nam nhân kia bắt lấy, không có ý định thả ra.

“Tiên sinh, anh, anh…” Thẩm Nặc sợ tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, “Anh buông đuôi tui ra, được không…”

Ánh mắt nam nhân trước mặt nhìn chằm chằm vào cậu. Lúc nhìn thấy lệ chí ở đuôi mắt của cậu, ánh mắt hắn nóng cháy, môi mỏng mím chặt.

Thẩm Nặc lập khắc luống cuống. Cậu mặc kệ sắc mặt của nam nhân, vội vàng muốn kéo cái đuôi lại.

Nam nhân tăng thêm sức lực trên tay, hỏi: “Cậu là hồ ly?”

Chỉ đăng tại truyensd1. Nếu đang đọc chuyện này ở trang khác hãy quay về trang chính chủ đọc.

“Tui…” Thẩm Nặc mắc kẹt. Cậu không dám thừa nhận, rồi lại không thể không thừa nhận. Chỉ có thể nước mắt lưng tròng, bắt đầu xin tha: “Tui nói cho anh. Nhưng anh đừng nói cho ai.”

Tay nam nhân vẫn đặt ở trên cái đuôi to màu đỏ của cậu. Đuôi hồ li rất mềm mượt, làm hắn nhịn không được sờ sờ mấy cái, lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó kìm nén của tiểu hồ ly.

Hắn nhìn đồng phục trên người Thẩm Nặc, hỏi: “Cậu là bảo vệ?”

“Tui, tui là.” Ánh mắt Thẩm Nặc có chút né tránh, “Tiên sinh, buông tui ra đi, ô ô…”

“Muốn tôi buông ra? Có thể.” Nam nhân nhìn thấy trong mắt cậu ngoại trừ kinh hoảng thì không còn sắc thái nào khác, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, “Cậu trong thời gian làm việc không nghiêm túc… Chắc chắn phải có xử phạt.”

“Cái… Cái gì?”

Thẩm Nặc nhút nhát mở miệng.

“Tháng này tiền lương của cậu sẽ bị trừ.”

Nam nhân túm lấy đuôi to của tiểu hồ ly, thấy tiểu hồ ly đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt từng giọt lệ châu rơi xuống, “Anh, anh dựa vào cái gì…”

“Đợi chút nữa cậu sẽ biết.”

Nam nhân từng chút từng chút vuốt ve cái đuôi của Thẩm Nặc, kí©h thí©ɧ đến mức cậu dựng đứng người, “Anh… Anh không thể sờ nữa QAQ, không được sờ đuôi của tui nữa! Bằng không sẽ rất kỳ quái…”

“Phải không?”

Nam nhân đột nhiên gật đầu, “Vậy cậu cho tôi nhìn thử.”