Chương 1: Thiệu Cao

Thiệu Cao ôm nam nhân, ôn nhu bộ dáng! Nếu không phải là nam nhân trên ghế bị trói lại, chắc hẳn hai người bộ dáng cực mỹ lại bị người cho rằng là một đôi.

- Ngươi ánh mắt thực mỹ! Nhưng...

Thiệu Cao cảm thán cũng không nói đoạn sau, ngồi xổm xuống dưới ánh mắt là thuần túy ý cười thanh triệt.

- Thiệu Cao cậu điên rồi, mau thả ra ta.

Ngược lại nam nhân bị trói trên ghế hắc mặt, ánh mắt tràn đầy đều là không kiên nhẫn tránh đi cậu dơ ra tay vuốt ve hắn mặt.

Thiệu Cao, tay làm như cứng đờ, ánh mắt ửng đỏ hỏi: - Không phải anh nói yêu em sao? Giờ sao anh lại theo đuổi chị gái em.

Nam nhân mất kiên nhấn, tuấn mỹ trên mặt đều là lạnh nhạt: - Tôi không thích cậu được chưa, vì tiếp cận chị cậu nên tôi mới nói vậy. Tôi cũng không phải là gay, ghê tởm.

Tuấn mỹ nam nhân vẻ mặt chán ghét khinh thường... Nam nhân thấy cậu rũ đầu nghe, bộ dáng cứng đờ giống bị đả kích thương tâm lắm, trong lòng hơi khó chịu. Bất quá hắn không thể vì cậu mà bỏ gia tộc, hai người nam nam bên nhau là không có tương lai!

Trong nhà kho kho đen tối, đột nhiên sáng lên, mấy đén hỏng là bật lập loè, lại dập tắt, nhưng vấn có mấy chiếc đèn sáng lên, nhưng ánh sáng không tốt lắm.

-Ha ha, ha ha...

Theo tiếng cười sảng khoái không kiềm chế được cười to thanh một nam nhân áo choàng đứng ở cửa dựa tường rất hứng thú nhìn bên này. Không biết hắn đã tại đó bao lâu.

- Thiệu Cao, chú đã nói mà trên đời này là không có tình yêu đâu! 6 lần rồi đánh cuộc, cháu đều thua rồi.

Nam nhân vén ra mũ choàng, một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra. Nam nhân bị trói trên ghế kinh ngạc: - Thiệu Bác sĩ.

- Ân, cậu rất không làm tôi thất vọng ha ha. - Nói Thiệu lâm Phong tự cười to lên!

- Hai người quen biết, là các ngươi làm cái gì? Không đúng hai người đều họ Thiệu, các ngươi là người một nhà? - Nam nhân không khỏi nhíu mày dò hỏi.

- Ha ha không ngu ngốc lắm.

Thiệu lâm Phong cười trêu chọc, lại cũng không giải thích cái gì thêm. Nhìn sang Thiệu Cao!

Thiệu Cao rũ mắt, ở Thiệu lâm Phong nhìn tới ngẩn đầu đối diện. Ngẩn đầu khi không có bóng ma bao phủ, hai người cũng thấy rõ cậu vẻ mặt, trên mặt làm gì có chút đau lòng nào. Còn hứng thú tràn đầy nhìn hai người, vô tay nói: -Ha, vở kịch này thật không tệ! Ta cũng học được rất nhiều thứ, từ ta đạo diễn này kịch a. Nhưng mà vở kịch luôn là có hồi kêt mà, không phải sao?

Hai người nhíu mày, nam nhân bị trói không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy Thiệu Cao trên người khí chất không giống. Hắn còn nghi hoặc, Thiệu Cao không biết như thế nào từ đâu móc ra một khẩu súng, dơ lên bâng quơ nhưng lại chuẩn một súng ở ngay trên trán nam nhân.

"Pằng"

Nam nhân chỉ còn lại kinh ngạc, cũng không kịp hỏi vì sao, đã chết không thể chết lại. Thiệu lâm Phong dơ ngón tay chỉ vào hắn cái trán cười cười, trên tay đã xuất hiện một cái dao giải phẫu đùa nghịch trên tay một cách điêu luyện.

- Tính khí thật lớn a! Tức giận như vậy?

Thiệu Lâm Phong ý cười hỏi. Thiệu Cao cũng cười không chút để ý: - Chú cảm thấy tôi đau lòng.

-Không không, theo tâm lí học nói...

Thiệu lâm Phong đang muốn nói theo nghề nghiệp hắn nói, bị Thiệu Cao đánh gãy:

- Dừng, đừng nói tâm lý học. Chú thật cảm thấy mình rất hiểu tôi sao?

Cậu cười lạnh: - Nếu vậy chú cảm thấy tôi sẽ bắn chết chú hay không?

Thiệu lâm Phong nhíu mày: - Chú không biết tốc độ của cháu nhanh hay hoặc là dao giải phấu của chú càng nhanh. Nhưng mà cháu ra tay hẳn là một cách làm rất ngu ngốc!

-Vậy sao? Nhưng mà kết vở kịch không phải là hạnh phúc bên nhau "he" chỉ làm người ảo tưởng. Mà là tất cả "be" mới là làm người lưu luyến không phải! Chú thành toàn tôi đi! Dù sao tôi cũng nghe lời chú nhiều năm như vậy.

"Pằng" Lời vừa dứt là tiếng súng vang.

Thiệu lâm Phong ánh mắt loé lên, có thể tránh né, lại không tránh, Viên đạn xuyên qua hắn bên vai Thiệu lâm Phong cười, Thiêu Cao nhấp môi, ánh mắt không nói: - Cũng chỉ có chú là ngoại lệ.

Cậu có thể không nhắm mắt gϊếŧ đi người yêu mình, hoặc bất kể ai! Lại không nỡ ra tay với hắn, không phải sao Thiệu Cao cười, Thiệu lâm Phong đột nhiên hoảng hốt, ý cười cứng đờ.

"Pằng" Một tiếng súng, không gian đều như chậm lại mấy giây.

Một tiếng súng, Thiệu Cao cười ngã xuống, như cậu ý muốn cái kết be. Nhưng người hi sinh thành toàn lại là hi sinh chính cậu! Thiệu lâm Phong không để ý vết thương chạy tới, ôm Thiệu Cao.

Bất đắc dĩ, nhưng hơi thở Thiệu Cao đã không còn! Cơ thể Thiệu Cao lạnh đi, Hắn cũng không khóc, chỉ là ánh mắt đen tối không rõ. Không để ý tay có vết thương ôm lên Thiệu Cao rời đi vào hắc ám!

Hắn lại không biết, lúc hắn ôm Thiệu Cao, cậu linh hồn chính là bình tĩnh bên cạnh nhìn.

Ps: Thụ không phải người tốt ~