CHƯƠNG 1: KHÔNG KHIẾT HOÀ THÂN CÔNG CHÚA

Vương gia Tây Lăng Quốc chiến công hiển hách, cưới Minh An công chúa của Nham quốc, điều này đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền.

Biển người ở kinh đô phun trào.

“Nghe nói công chúa trên đường hoà thân gặp phải nhân kiếp, làm sao mà có thể phong quan mà gả đến Kinh Bắc Vương phủ?”

“Đúng nha, Kinh Bắc Vương gia chính là vương gia đẹp trai nhất, dũng mãnh nhất Tây Lăng Quốc của chúng ta đấy. Ai, thua thiệt lớn, thua thiệt lớn rồi…”

“Hai nước hoà thân, ít nhất sẽ không xảy ra chiến tranh. Các ngươi chẳng lẽ muốn tiếp tục đánh trận.?”

“Có Kinh Bắc Vương gia còn sợ chiến tranh sao?”

“Xuỵt….. chỉ là sợ Kinh Bắc Vương gia….. Ai, công cao lấn chủ, nói không chừng nha.”

Thuỵ Hoà năm thứ 4, đầu mùa xuân.

Hồng trang liễu xanh, 10 dặm phố dài tắm gió xuân. Kiệu hoa lớn từ phủ công sứ Nham Quốc xuất phát, trùng trùng điệp điệp thẳng hướng hoàng thành.

Chu Ngư treo lên khăn đội đầu của cô dâu, lắc lư theo lay động của kiệu hoa. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ vén lên một gốc hỉ khăn, lộ ra đôi mắt lanh lợi sáng ngời xinh đẹp.

Ngồi bên cạnh nàng là hỉ bà khinh bỉ nhìn một cái, liền không khách khí mà dùng ngón tay đem góc khăn đội đầu mà giật xuống, tiếp tục che đậy kín đáo.

Hỉ nhạc vang trời, nhưng trang trọng vô cùng.

Đội ngũ nghênh dâu đang đứng trước cửa hoàng thành, chính giữa là một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, Kinh Bắc Vương gia Liên Thành mặc một thân hỉ phục đỏ rực ngồi trên lưng ngựa.

Đội đưa dâu của Nham Quốc do Vân đại tướng quân cưỡi ngựa đi đầu, cùng Liên Thành bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều là một biểu cảm lạnh lùng, mặt vô biểu tình.

Hoàn thành nghi thức đưa dâu, Vân tướng quân suất đội về nước, rút lui khỏi kinh đô.

Liên Thành trong mắt phức tạp, liệt diễm cuồng cuộn nơi đáy mắt. Tung người xuống ngựa, chân sau quỳ xuống đất, hướng về phía hoàng thành uy nghiêm mà nhìn thật sâu, sau đó dứt khoát nhảy lên ngựa. Kéo dây cương một cái, dẫ dắt đội ngũ đón dâu hướng về Kinh Bắc Vương phủ mà đi.

Trên tường thành cao ngất trải dài của hoàng thành, hoàng đế Tây Lăng quốc đang đứng nhìn. Đưa mắt nhìn đội ngũ đón dâu đi xa, liền quay người nhìn đến thống lĩnh Kim Vũ vệ Thuận Khang gật đầu một cách thờ ơ.

Đội ngũ đón dâu ra khỏi kinh thành, hỉ bà xuống kiệu, quỳ gối trước mặt Kinh Bắc Vương gia mà ca một khúc hỉ, chúc phúc vương gia vui kết liền cành, sớm sinh quý tử.

Kinh Bắc Vương gia há có thể không nghe ra giọng mỉa mai trong lời nói của hỉ bà, cũng bất động thanh sắc mà đem sát khí lạnh lẽo toàn thân cứng rắn mà thu hồi lại, giơ tay vung lên, sai người khen thưởng.

Người trong thiên hạ đều ở đây chế nhạo hắn cưới một công chúa không thuần khiết, chẳng lẽ hắn có thể gϊếŧ hết người trong thiên hạ?

Hắn lạnh lùng nhìn kiệu hoa một cái, ngạo nghẽ giục ngựa lao nhanh, bỏ lại đội nghinh thân thật xa.

Mười hai huyết ảnh cưỡi ngựa theo phía sau, vó ngựa tung bụi đầy đất.

Chu Ngư cuối cùng cũng có thể giật khăn hỉ xuống để thở, thật đúng là nín chết người. Nàng miệng đắng lưỡi khô muốn uống nước, có chút buồn nôn. Hết lần này đến lần khác ngồi trên kiệu hoa xốc nảy, sai cũng không quan tâm đến sống chết của nàng.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, đội ngũ đón dâu mới dừng lại dựng trại nghỉ ngơi ở ngoại ô.

Kiệu hoa dừng lại, tỳ nữ báo lại, “vương gia có lệnh, đêm nay nghỉ ngơi tại đây, xin Minh An công chúa lượng thứ.”

Chu Ngư rất nhanh đã hiểu ý tứ “xin lượng thứ” kia, tạm thời không đề cập đến điều kiện sinh thái, chủ yếu là cái bộ đồ cưới này làm mắt vương gia không vui.

Một công chúa hoà thân không còn thanh khiết, rốt cuộc là vương gia vẫn ghim trong lòng. Chỉ một điểm này thôi, chính là sỉ nhục của hắn.

Chu Ngư xuống kiệu, đi theo tỳ nữ tiến vào doanh trại thay y phục.

Bộ quần áo mới màu hồng, cũng tính là hoa lê, chỉnh tề đặt ngay ngắn trên phản.

Chu Ngư đã sớm không muốn mặc cái bộ y phục vướng víu cản trở này, khăn hỉ cũng khiến người đau đầu. Thay đổi như vậy cũng là quá hợp ý nàng đi.

“Đi ra ngoài đi, bản công chúa có thể tự mình thay.” Nàng ra vẻ trấn định ngồi ngay ngắn.

“cái này…”

“Ra ngoài! Bản công chúa không gọi không cho phép ngươi bước vào!” Chu Ngư đứng lên, chờ tỳ nữ ra khỏi doanh trướng, lập tức nhanh chóng thay y phục.

Phải đào tẩu, cấp bách.

Nàng lấy một cái bọc y phục nhỏ, bên trong chứa chút đồ trang sức quý giá, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Sau đó lại nắm trong tay thanh chuỷ thủ giấu trong đồ cưới, rạch ra một gốc của quân doanh, lộ ra một khe hở nhỏ.

Nàng nhìn qua khe hở, lén quan sát tình huống phân bố của binh sĩ, thấy được mấy tỳ nữ bị mấy người mặc chiến giáp của thị vệ giải đi, trong lòng không khỏi run lên.

Nàng nhanh chóng buộc tóc thành đuôi ngựa, lại đem mép váy màu hồng vướng víu cắt đi một đoạn, từ trong khe hở của doanh trướng lưu loát lén lút chuồn ra ngoài.

Nếu còn không trốn, chỉ sợ là không còn cơ hội