Chương 3: Ta tự hỏi liệu y có thích ta không

Hi Trì nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta hẳn là cần? Ta chưa bao giờ làm được toàn vẹn chức trách của một Thành vương thế tử, cũng chưa bao giờ ở trước mặt phụ mẫu tận hiếu.”

Mẫu thân của Hi Trì cùng Thành vương đã sớm ly thân, cho đến bây giờ Hi Trì mới đến Hi gia lần đầu. Hắn rất khó để đem bản thân mình trở thành một thành viên của Hi gia.

Hi Tu Viễn giơ tay gõ vào trán Hi Trì một cái: “Nói bậy( hồ thuyết). Phụ vương những năm này rất nhớ ngươi, đại ca có công* trong người, không tranh với ngươi. Diêu gia có tốt với ngươi hơn nữa cũng là người khác nhà, Hi gia mới là nhà của ngươi.”

Hi Trì lùi về sau hai bước, đưa tay xoa xoa cái trán vừa mới bị gõ đến đỏ ửng của mình.

Hi Tu Viễn nói: “Phụ vương hắn không dễ dàng. Ở chỗ Từ Hi thái hậu cũng là cửu tử nhất sinh. A Trì, sau này ngươi đừng giận hắn.”

Hi Trì nói: “Đại ca à, nếu ta chấp nhận mọi chuyện thì ta sẽ cảm thấy có lỗi.”

Hi Tu Viễn cắt ngang lời hắn, “Ta không phải con ruột của phụ vương, trên đường bọn họ đánh thắng trận hồi kinh thì nhặt được ta, các tướng sĩ dưới quyền phụ vương cũng biết chuyện này. Hi Trì, ngươi biết chưa? Vị trí này không phải ta, ngươi là đích tử của phụ vương, huyết nùng vu thủy.”

· · 血浓于水

血 máu

浓 nồng

于 với

水 nước

Câu này mình cũng không biết rõ nghĩa là gì. Chắc là nói về cha con thì cùng dòng máu gì đấy á :>>

Hi Trì không nghĩ rằng Hi Tu Viễn lại thẳng thắn như vậy, bí mật này hẳn là Hi Tu Viễn phải kiêng kị đúng chứ.

Hi Trì nói: “Đại ca ——”

“Được rồi,” Hi Tu Viễn ánh mắt cong cong, “Hi gia vĩnh viễn là nhà của ngươi, khi nói chuyện với phụ vương thì chân thành một chút, đừng nói về Diêu gia nữa.”

Một bên anh vũ lông xanh mỏ đỏ vỗ cánh, lại kêu “sớm” hai lần mà không thấy có người nào chú ý đến, liền lấy cánh vỗ vỗ bả vai Hi Trì.

Hi Tu Viễn đem con chim xua sang một bên, “Thanh Nương, đừng hồ nháo.”

“Tên nó là Thanh Nương?”

Hi Tu Viễn gật đầu: “Là chỉ thư chim*, tên do hạ nhân đặt. A Trì, ngươi ở Lệ Nam lâu như vậy, đã có đính hôn với ai chưa?”

· · Chỉ thư chim: một con chim mái( chỉ: một mình, thư: chim mái)

“Chưa từng”

Hi Tu Viễn từ từ nói: “Kinh thành mỹ nhân như mây. Ngày khác đại ca sẽ chiếu cố ngươi.”

Hi Trì ở phương diện này cũng không có ý kiến gì: “Cũng không hẳn là cần, phụ vương cũng chưa chắc cho chúng ta ở bên ngoài tiêu tiền lung tung.”

“Hắn có cái gì không cho phép chứ? Tha lão tương hảo tối đa liễu*.” Hi Tu Viễn nói, “A Trì, chẳng lẽ tay của một nữ tử ngươi cũng chưa từng chạm qua?” Hi Trì bất ngờ bị hỏi như vậy thì có chút lúng túng xen lẫn xấu hổ, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

· · Nguyên văn: 他老相好最多了 mà mình đọc mãi không hiểu nó đang nói gì nên chỉ đành để Hán Việt ở đấy.

Hi Tu Viễn bật cười: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngươi đi thay y phục đi, chờ phụ thân cùng dùng bữa.”

Hi Tu Viễn vừa quay đầu thì thấy một hạ nhân vội vàng chạy tới.

Hạ nhân ở bên cạnh Hi Tu Viễn thấp giọng nói mấy câu: “Đại công tử, Trịnh công công mời ngài tiến cung một chuyến, nói có chuyện an bài cho ngài.”

Hi Tu Viễn hỏi: “Ngươi có biết là chuyện gì hay không?”

Đương kim hoàng thượng có dã tâm muốn khống chế mọi chuyện, Hi Tu Viễn có yếu điểm đã rơi vào tay thái giám tổng quản, trước mắt bị bọn hắn khống chế, Trịnh Như là tay sai của hoàng đế, cũng đã làm cho hoàng đế rất nhiều chuyện.

Sau khi làm việc cho vị chủ tử này, hắn mới biết bên cạnh các đại thần trong triều có rất nhiều ám tuyến của hắn.

Tên hạ nhân này là một trong số các ám tuyến được đặt bên cạnh Thành vương.

Hạ nhân nói: “Hẳn là để cho ngài tìm một người. Cụ thể là ai thuộc hạ cũng không rõ lắm. Người mới vừa đi là nhị thiếu gia sao? Thật là tựa thiên tiên.”

Hi Tu Viễn hướng phía Hi Trì nhìn một cái: “Đúng không? Hắn lại đi ra ngoài một chút, không biết sẽ có bao nhiêu người tới cửa cầu thân.”

Hi Trì ở Hi gia sống cũng rất tốt, chỉ duy có một việc là phát sinh ngoài ý muốn vào tháng sau, Hi Trì ở trên lưng ngựa bị ngã, một chân bị thương.

Thời tiết cùng hoàn cảnh ở kinh thành không thích hợp để dưỡng thương, Thành vương ở ngoại ô có một viên tử( vườn được người ta trồng và chăm sóc, không phải vườn tự nhiên) lớn, Hi Tu Viễn cũng tự mình đưa Hi Trì tới đó.

Hi Trì ở trong viên tử hơn một tháng, chờ đến thất nguyệt trung tuần( giữa tháng bảy, ngày rằm hay đại loại vậy á), vết thương trên người Hi Trì đã khỏi phân nửa, cũng có thể xuống giường đi lại.

Không khí náo nhiệt ở kinh thành không thích hợp với Hi Trì, y nghe nói có một vị sư huynh của mình bị cách chức đến ngoại thành làm một huyện lệnh, hắn cùng vị sư huynh này xưa nay giao hảo, nghe vậy liền dẫn theo Tiểu Cảnh đi thăm sư huynh.

Sư huynh của Hi Trì tên là Cố Lương, cùng năm đi thi khoa cử với Hi Tu Viễn, đại ca y đỗ Thám Hoa, sư huynh y đỗ Bảng Nhãn.

Cố Lương vốn ở Hàn Lâm viện dự tính có một tiền đồ vô hạn, nào ngờ ân sư bị bắt vào ngục, hắn vì ân sư cầu xin mấy câu, kết quả bị hoàng đế cách chức xuống làm một thất phẩm tri huyện.

Khi Cố Lương thấy Hi Trì trong bộ dạng khập khiễng bước tới, hắn cười khổ một tiếng: “Diêu sư đệ, ngươi làm sao cũng chật vật thành như vậy?”

Hi Trì phe phẩy cây quạt trong tay, nhàn nhã trả lời, “Vô tình ngã từ trên lưng ngựa xuống.”

Cố Lương vội vàng đỡ Hi Trì ngồi xuống, “Ngươi với ta đã hai năm không gặp, bây giờ gặp lại đáng lẽ phải là một màn đại say. Bất quá gần đây công vụ bề bộn, ngươi trước cứ ở lại nhà ta một tháng để dưỡng thương trước, đợi ta đem mọi việc xử lí xong sẽ nói cho ngươi rõ sự tình của lão thái sư.”

Hi Trì nói: “Ta không gặp Duẫn tiên sinh được. Thái sư huynh bọn họ nói tình trạng hắn không tốt lắm, lẽ nào hình bộ đối hắn dùng hình?”

Cố Lương lắc đầu: “Không có dùng hình. Ngươi cũng biết, Thịnh Nguyệt là đệ tử tâm đắc nhất của Duẫn tiên sinh, Thịnh Nguyệt chết so với oan của hắn còn khó chịu hơn. May ngươi không có gặp ông ấy, nếu không là đích xác muốn giận cá chém thớt trên đầu ngươi, nói Thịnh Nguyệt là bị ngươi nguyền rủa mà chết.”

Hi Trì chỉ cười cười, cũng không có tiếp tục nói nữa.

Cố Lương buồn rầu nhấp một ngụm trà: “Đương kim hoàng thượng không phải người dễ đối phó, gần vua như gần cọp, bình thường ta lớn gan như vậy, đến khi diện thánh thì ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thịnh gia cùng hoàng đế ân oán ra sao ngươi cũng biết, coi như hai năm trước ngươi không có nói gì, Thịnh Nguyệt cũng sẽ bị hoàng thượng gϊếŧ chết, Thịnh gia tự làm bậy, cùng lời ngươi tiên đoán nào có vài phần liên quan chứ.”

Hi Trì nói: “Đương kim giận cá chém thớt với ngươi, là hắn đem ngươi cách chức đến nơi này, hay là ý của các đại thần?”

“Là ý của hoàng thượng, hoàng thượng dưới cơn nóng giận đã ngay mặt cách chức ta,” Cố Lương nhớ lại tình cảnh lúc ấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Một người là Quân phụ*, một người là sư phụ, ta nào có thể lưỡng toàn, chỉ sợ đời này cũng không về kinh được.”

· · Ở đây có hai từ phụ và phủ

phủ (dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính)

nhưng QT và Translate dịch ra quân phụ, mình nghe nó cũng thuận tai hơn nên để là quân phụ.

Hi Trì lắc đầu cười một cái, “Sẽ không. Ngươi có nghĩ tới hay không, hắn gϊếŧ Duẫn tiên sinh sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, nhưng gϊếŧ ngươi đối hắn dễ như trở bàn tay. Vậy mà hắn lại không gϊếŧ ngươi, chỉ cách chức cho đến nơi này bởi vì hắn coi trọng tài hoa bên trong ngươi, đem ngươi ma luyện rồi một phen nữa lại trọng dụng lại, nếu ngươi tạo ra thành tích thì sớm muộn cũng có thể trở về, đương kim Thánh thượng không hề ngu ngốc.”

Cố Lương suy tính một lúc: “Nghe ngươi nói vẫn là thoải mái nhất, đi theo người đều nói ta đắc tôi hoàng thượng không có tiền đồ.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên thấy một tiểu quan đi tới nói chuyện với Cố Lương.

Hi Trì cùng mấy sư huynh đệ thân như người một nhà, không cần để ý tới mấy cái cấp bậc lễ nghĩa phiền toái, Cố Lương trong nha môn còn có chuyện quan trọng, đội mũ lên liền đi ngay.

Ngày hôm sau, Cố Lương liền cho người đưa Hi Trì tới một sơn gian trên núi, nơi này toàn cảnh yên tĩnh mát mẻ, giữa hè ở trong núi phá lệ thoải mái.

Cố Lương gia tài vạn quán, phụ thân là phú thương nổi danh phía Nam, điều đầu tiên anh làm sau khi bị đưa đến nơi nghèo khó này là mua một căn nhà tiện nghi.

Chỗ ở trên núi này vốn là nơi mà Cố Lương dùng để nghỉ mát, kết quả hắn bận đến mức chân không chạm đất một lần cũng chưa từng đi, ngược lại là để cho Hi Trì chiếm được tiện nghi.

Buổi chiều Hi Trì đang tản bộ bên ngoài, hắn phát hiện trong núi rất thú vị, ban ngày Hi Trì thấy một nơi có con suối trong suốt, lại hái một ít hoang dược thảo.

Đột nhiên, có một thứ gì đó bay tới, Hi Trì theo bản năng né sang một bên, vật này đạp qua mặt nước rồi rơi trên nền đất. Nguyên lai là một con đại điểu bị thương, thân dài hai thước, tiếng kêu thê lương chói tai.

Hi Trì chộp được cánh của nó, mang ra chỗ sáng kiểm tra thì phát hiện phần chân của nó bị thương, có lẽ chân của nó bị một vật nặng sắt nhọn nào đó làm bị thương, bây giờ còn đang rướm máu.

Chân phải không bị thương, còn đeo một cái vòng ngọc. Hi Trì nhìn nó vùng vẫy một hồi rồi im lặng, đối với người cũng không có quá nhiều cảnh giác, nhìn giá mai cố ý làm lộ lên vẻ tinh xảo của vòng ngọc, trong đầu nghĩ đại khái là do người nuôi dưỡng.

Vừa vặn tại chỗ này có dược thảo, Hi Trì để cho Tiểu Ảnh giã nát dược thảo rồi cầm tới, còn hắn thì mang đại điểu đi đắp thuốc.

Tiểu Ảnh sửng sốt: “Thật là đại điểu, hẳn là ưng đi?”

Hi Trì nghiêm túc nhìn nhìn: “Hẳn là diêu ưng*, không biết người nuôi là ai, chờ cho vết thương khỏi rồi để nó về.”

· Diêu ưng: đại bàng

Diêu ưng bình thường rất hung mãnh, nhưng con này lại phi thường dễ bảo, sau khi được Hi Trì bôi thuốc, nó nhẹ nhàng dụi đầu vào vai y, tiếng kêu thê lương trước kia cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Hi Trì thấy nó là chỉ thư chim thì nhẹ nhàng vuốt bộ lông của nó, chợt nhớ tới con anh vũ tên Thanh Nương kia mà Hi Tu Viễn nuôi: “Ngươi rất tốt, vậy ta lại gọi ngươi là Kiều Kiều.”

Hi Trì sinh ra đã thích những động vật nhỏ, các loại thỏ nai mèo chó đều thích ở cạnh y. Kiều Kiều cũng thích Hi Trì, một mực dùng chiếc mỏ nhọn của mình mổ vào tóc của Hi Trì.

...

Thái giám Trịnh Như có chút sốt ruột, diêu ưng kia nhưng lại được hoàng thượng phong là “Tuyên Uy đại tướng quân” bạch diêu là phiên quốc tiến cống, nó rất quý hiếm, ở Huyên quốc không thể mua được, hoàn thượng bình thường vào lúc không có việc gì làm cũng thường sẽ chọc nó.

Ba ngày trước Tuyên Uy đại tướng quân được hoàng thượng thả ra, bình thường ở bên ngoài hai canh giờ thì sẽ về, chẳng biết tại sao lần này lại không thấy.

Trịnh Như thấy sắc mặt hoàng thượng không vui, dè dặt tiến lên dâng trà: “Bệ hạ, nô tài đã phái người đi tìm, nhất định sẽ mau chóng đem đại tướng quân tìm trở về.”

Chung Diệp cầm ly trà, lạnh lùng nói: “Bây giờ trong kinh thành có cấp báo hay không?”

“Tạm thời không có.”

Chung Diệp nói, “Thay y phục cho trẫm, trẫm muốn một mình ra ngoài dạo một chút.”

Đệ tam chương.

Chương kế tiếp: Chương 4: Khiến Người Nhớ Mãi Không Quên.