Chương 4: Khiến người nhớ Mãi không quên

Trong núi cuộc sống tự tại, tiểu Ảnh lại không chịu được sự cô đơn tịch mịch trên núi, Hi Trì đã để tiểu Ảnh xuống núi cùng Cố Lương làm việc cùng nhau.

Cố Lương có một thư phòng ở đây, trong thư phòng cất giữ không ít cổ thư điển tịch, Hi Trì ở chỗ này ngược lại không cảm thấy nhàm chán.

Hi Trì cùng Cố quản gia đã từng gặp qua từ bảy tám năm về trước, lúc đầu là Cố quản gia đưa Cố Lương đến Hạc Y thư viện. Chỉ là Hi Trì thay đổi nhiều đến mức Cố quản gia không còn nhận ra nữa, hom nay chỉ biết Hi Trì là đồng môn sư đệ của Cố Lương.

Lão nhân gia đi theo Cố Lương ở kinh thành một năm, biết không ít chuyện thú vị, Hi Trì từ trong miệng hắn nghe được rất nhiều.

Hi Trì để cho Cố quản gia lấy một ít thịt thỏ sống, đích thân hắn đút Kiều Kiều ăn hết nửa cân, sau khi đã no nê, con diêu ưng kia lại càng quấn lấy Hi Trì, cứ hễ y đi nơi nào thì nó sẽ lại bay theo nơi đó.

Trên chân nó cũng không phải trọng thương, Hi Trì thấy vết thương đó đã đỡ hơn nhiều thì để nó đi, nào ngờ nó ở bên ngoài bay hơn một canh giờ, buổi tối lại trở về, còn cắp theo một con gà núi.

Kiều Kiều đem con gà núi đang run lẩy bẩy đặt xuống đất, Hi Trì dùng ngón tay cọ cọ mặt nó, “Ngoan, lại có thể săn thú. Nhà ngươi ở đâu? Sao lại không bay trở về?”

Kiều Kiều cũng không trở về theo lời của Hi Trì mà kêu lên hai tiếng quái lạ.

Hi Trì cảm thấy vật nhỏ nhắn này khá đáng yêu. Cánh nó dài và không bị thương, tùy thời đều có thể bay đi, thế nhưng nếu đã không đi thì chính là bởi vì nó không muốn đi, một người một chim coi như là có duyên, Hi Trì liền nhận con diêu ưng này làm chất tố nữ nhi.

Buổi tối, Cố quản gia đem gà núi chia đôi, một nửa cắt cho Kiều Kiều ăn đêm, nửa còn lại mang đi hầm cháo gà cho Hi Trì bổ thân thể.

Khi Hi Trì ăn cơm nó chính là nhìn Hi Trì ăn, đợi sau khi y ăn xong rồi nó mới mổ mổ biểu thị người đút mình ăn.

Đêm lạnh như nước, vết thương trên chân Hi trì đã tốt hơn nhiều.

Hiện tại đi lại vẫn có chút khập khiễng, thời gian đi bộ lâu sẽ bị đau, lên xuống núi ngược lại vẫn có thể.

Y phục tựa tuyết bị rút đi, chỉnh chỉnh tề tề đặt trên mặt đất, ban ngày tuyệt không có ai tới nơi này, càng không nói tới đây lại là ban đêm.

Đêm nay ngày trăng tròn, soi vạn vật sáng tựa ban ngày, Hi Trì một thân bước xuống dưới mặt nước.

...

Chung Diệp vừa vặn lạc đường bên trong ngọn núi này, hôm nay hắn ra ngoài một mình, bên cạnh lại không có mang theo thị vệ.

Chạng vạng tối, thời điểm thấy Tuyên Uy đại tướng quân bay vòng vòng trên trời, Chung Diệp liền muốn đem nó mang trở về, kết quả nó rơi trên bả vai hắn nghỉ ngơi một lát rồi lại bay đi.

Một con diêu ưng đã được thuần hóa thì rất nghe lời, đem nó thả ra ngoài cũng sẽ bay về với chủ nhân. Nó lại còn là do Chung Diệp tự tay thuần dưỡng, một người một chim tình cảm vô cùng sâu, không nghĩ đến lần này nó ra bên ngoài lại là không tính trở lại nữa.

Chung Diệp thủa nhỏ tính cách âm trầm dữ tợn, chịu nhiều uy áp từ thái hậu cùng Thịnh thái sư, đồ của hắn chỉ có thể thuộc về hắn, nếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, hoặc là chết, hoặc là bị hủy.

Sắc trời đã dần tối, Chung Diệp vẫn không tìm được đường về.

Hắn muốn ở tạm trên núi một đêm, đợi trời sáng rồi trở về.

Tiếng “Oa oa”* quen thuộc vang bên tai, Chung Diệp nhíu mày.

· · 哇哇

· · ✚[wāwā] oa oa; quạ quạ (từ tượng thanh, tiếng quạ kêu)

Ánh trăng xuyên qua cành lá thưa thớt mà chạm ở trên mặt đất, Chung Diệp trời sinh đã có một dáng người tuấn mỹ, môi mỏng mũi cong, một đôi mắt phượng không dễ giận cũng không tự uy. Hai mắt sắc bén quét qua vật thể vừa bay tới, Chung Diệp cười lạnh nói: “Đại tướng quân ngươi còn biết trở lại.”

Móng vuốt của Tuyên Uy đại tướng quân hơi buông lỏng một chút, thứ mà nó vẫn cắp nãy giờ rơi vào người Chung Diệp.

Mùi thuốc thơm nhẹ và đắng xen lẫn hương thơm của cành tùng tươi mát xộc vào mũi, trong đó còn mơ hồ mang theo mấy phần hương trầm, Chung Diệp hít sâu một hơi, đem y phục đang treo trên người mình ném xuống.

Từ lý y đến ngoại bào toàn bộ đều có, thậm chí còn có một đôi miệt tử*, một mảnh tựa tuyết.

· · Đôi tất(vớ) á mọi người.

Chung Diệp không nhìn kỹ những thứ y phục này, hắn cười lạnh một tiếng, “Ngươi sắc đảm bao thiên*( đại loại là háo sắc đến liều mạng), trộm y phục của dân nữ?”

Tuyên Uy đại tướng quân là ác điểu, Chung Diệp săn hổ thì nó dám mổ mắt hổ, Chung Diệp bắt gấu nó cũng dám bắt gấu cùng, dũng mãnh không sợ không được thánh tâm.

Khuyết điểm duy nhất là mê sắc đẹp.

Chung Diệp cũng không biết làm sao mà đại tướng quân có thể biết được người ta có đẹp hay không, cung nữ nào đẹp một chút thì đều từng bị nó đùa qua.

Nó dùng móng vuốt cắp lấy cây trâm của các cung nữ, lại dùng mỏ mổ vào tóc bọn họ.

Chung Diệp có hai lần đã muốn gϊếŧ nó, nhưng đều nhịn lại, chỉ điều các cung nữ đẹp trong cung của mình đi nơi khác.

Dưới mắt nhìn thấy những đoạn y phục này, Chung Diệp đã biết sắc tâm của con diêu ưng này đã tăng thêm một bậc.

Tuyên Uy đại tướng quân kêu “Oa oa” hai tiếng, vừa bay về phía trước, Chung Diệp cũng không nhặt y phục dưới đất lên mà trực tiếp đi theo nó. Lại đi ra, đến thẳng tới dưới chân núi.

Phía trước là một suối nước nóng, bốn phía tựa ngu mỹ nhân, đỗ quyên thu hải đường cùng nhiều loài hoa cỏ cây lá khác đan xen mọc quanh bờ.

Lòng bàn tay của Chung Diệp vừa rồi bị một nhánh cây quẹt trúng làm bị thương, bây giờ còn đang rỉ máu, hắn dùng một ít nước sạch trong hồ để rửa tay.

Vào ban đêm, một vàng trăng sáng chiếu xuống phản chiếu trên mặt nước tựa như ngọc, khi nhìn thấy ánh trăng này, Chung Diệp mới chợt nhớ hôm nay là tết trung thu.

Hôm nay hắn ra ngoài vi phục tư tuần, người bên dưới cũng không dám nhắc tới việc này.

Một vòng rung động phá tan ánh trăng đêm, phía sau xuất hiện một hình bóng gầy gò mảnh khảnh.

Chung Diệp rũ mắt xuống, ở trong màn nước một mỹ nhân đang tựa mình vào bờ suối mà tắm, những giọt nước chảy xuống trên mái tóc đen dài, đôi mắt tựa hồ ly, người chỉ nhìn vào cũng đủ mất hồn.

Chung Diệp hít sâu một hơi, chỉ biết trong núi nhiều tinh quái, cũng không ngờ còn một tiểu hồ ly ở chỗ này tắm rửa.

“Vị huynh đài này,” Hi Trì cũng không biết tại sao giờ này mà vẫn còn người, “Ta đang tắm, phiền ngươi tránh một chút.”

Một thanh âm thiếu niên trong trẻo vang lên.

Chung Diệp mới phản ứng được tiểu hồ ly là nam nhân.

Tuyên Uy đại tướng quân kêu lên hai tiếng “Oa oa” rồi đột nhiên lao xuống, Hi Trì còn chưa kịp mở miệng ngăn nó lại, Chung Diệp đã đứng không vững, liền bị kinh sợ “ùm” một cái, ngã xuống dưới nước.

Hi Trì ở bên cạnh đỡ Chung Diệp.

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang bên tai, cơ hồ hô hấp cũng trở nên ấm áp: “Huynh đài, ngươi cẩn thận a, con diêu ưng này không tổn hại người đâu.”

Dưới ánh trăng hết thảy đều sáng một chặng, vào ban đêm mặt nước là một mảnh đen nhánh, Chung Diệp chỉ có thể thấy được đường cong từ bờ vai gầy gầy, cổ và khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của nam nhân đối mình.

Nửa khắc sau, Chung Diệp cả người ướt thành một mảng từ trong suối nước nóng đi ra, đôi mắt lạnh lùng sắc bén quét qua đại tướng quân, hắn đang cân nhắc xem nên mang con súc sinh này đi kho hay đi hấp cho vừa.

Hi Trì bơi vào cạnh bờ, hắn yên lặng một lát rồi nói: “Y phục của ta đâu rồi?”

Chung Diệp lúc này mới ý thức được tuyết y thoang thoảng mùi cành tùng đó là y phục của Hi Trì.

Đại tướng quân còn ở giữa không trung “Oa oa” kêu hai tiếng.

Chung Diệp nói: “Bị nó tha đi, ta tìm tới cho ngươi.”

Đây là lần đầu tiên Chung Diệp có cảm giác bối rối nhất, cả người đều ướt sũng, mang theo đại tướng quân theo đường cũ trở lại lấy y phục cho Hi Trì.

Sau khi mặc y phục xong tóc của Hi Trì vẫn còn ướt, hắn vặn tóc cho đến khi không còn thấm vào y phục nữa, có điều Chung Diệp rất là không khá hơn tí nào, cả người vẫn như cũ ướt nhẹp.

Hi Trì bước tới nói, “Trên y phục vẫn còn nước, ngươi cởi ngoại bào ra rồi vắt một chút cho bớt đi.”

Chung Diệp thân là hoàng tộc, cho dù trước đây ở trong cung chịu bao ủy khuất thì vẫn có người hầu hạ nên sớm đã thành quen.

Đây chính là lần đầu hắn phải tự thân vắt nước trên y phục.

Buổi tối gió lạnh, Hi Trì hướng Chung Diệp nói, “Đã trễ như vậy rồi, huynh đài sao lại ở trong núi này?”

Chung Diệp đã biết Hi Trì không phải hồ ly tinh, giọng hắn có chút lạnh: “ở trong núi lạc đường.”

“Nguyên lai là vậy sao.” Hi Trì nói, “Ta đang ở nhà của một bằng hữu, huynh đài nếu không ngại có thể ngủ tạm một đêm.”

Chung Diệp nhíu mày.

Hi Trì khẽ mỉm cười: “Nếu không dễ bị nhiễm phong hàn.”

Chung Diệp là bị đại tướng quân dọa cho ngã xuống nước, Hi Trì không muốn hắn bị bệnh vì việc ấy.

Chung Diệp có thể trạng tốt, ở Huyên triều cũng là cao thủ số một số hai, đối với hắn mà nói một trận phong hàn không đủ để khiến hắn sợ hãi.

Hắn cảm thấy hứng thú với Hi Trì hơn.

Hi Trì rất đẹp, giọng nói cử chỉ quá đỗi ôn nhu, Chung Diệp là lần đầu tiên thấy một mỹ nhân như vậy.

Chung Diệp trước nay đã quen cao ngạo, đối với người khác cũng hết sức ngạo mạn, nhưng lại hiếm khi trở nên hòa hoãn: “Hôm nay coi như hữu duyên, không biết nên gọi công tử là gì?”

Hi Trì chắp tay: “Tại hạ Diêu Hi.”

“Diêu Hi?” Chung Diệp nghe khẩu âm đích thị không phải người kinh thành, nhìn khí chất cùng dung mạo của Hi Trì: “Công tử từ Lệ Nam tới? Liền đến Hạc Y thư viện?”

Hi Trì gật đầu.

Chung Diệp nói: “Trẫm... thật là có duyên, năm trước đọc qua thiên văn chương( chắc đại loại là nhiều bài văn chương á) của công tử, tại hạ họ Lý tên Huyền Độ.”

Hắn vốn cho là Hi trì ở kinh thành, lại không ngờ được y sẽ ở nơi này, trước đó thế nhưng hắn mất công đem cả kinh thành đều lật cả lên. Nếu hắn đoán không sai, thì bằng hữu thu nhận Hi Trì này là Cố Lương.

Chung Diệp lại nhìn kỹ Hi Trì một phen.

Hắn không nghĩ Hi Trì lại trẻ tuổi như vậy, nhìn dáng vẻ mới chỉ mười bảy mười tám tuổi.

Hi Trì cảm thấy Chung Diệp người cũng như tên, tuấn mỹ như trăng, cả người không khỏi toát ra một loại quý khí nào đó không nói rõ, nhưng Chung Diệp lại mặt một kiện y phục bình thường, thoáng qua giống như một thư sinh.

Chương kế tiếp: Chương 5: Như thế nào lại trở thành huynh đệ kết nghĩa.Mọi thắc mắc xin liên hệ về: https://www.facebook.com/profile.php?id=100063980929845