Chương 1-Câu chuyện ma quái số 1: Trò chơi “Hỏi bút tiên”

°•Câu chuyện ma quái số một: Trò chơi “Hỏi bút tiên”•°

Trong thời tiết oi ả của tháng cuối tháng một, trong ký túc xá rộng rãi được chạy điều hòa vô cùng mát mẻ khác hẳn bên ngoài.

Trên bàn sách, một người đang ngồi, hắn có ngũ quan ôn hoà tuấn tú, mặc giáo phục trắng xanh, tóc sơ hơi rối, trên mũi cao thẳng đeo kính gọng đen, một bộ văn nhã bại hoại

Khung cảnh yên ả đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng bước chân và ồn ào nói chuyện:

“QAQ, nóng quớ à.” một giọng nói êm tai lại ngọt ra nước, trong trẻo không xa không gần lên tiếng

“...cởϊ áσ khoác ra, cậu thiểu năng à? Nóng mà mặc hai lớp áo khoác?” một giọng khác trầm thấp đầy kinh bỉ xen lẫn bất đắc dĩ đáp trả

“Không được, không được, sẽ đen da đấy a!” Lập tức, tiếng nói trong trẻo từ chối

“Thế cậu hỏi làm quái gì!” Giọng trầm thấp bực dọc lên tiếng

Theo âm thanh và tiếng bước chân ngày càng gần là hai người bước vào.

“Minh Duy ~” Kèm theo tiếng bước chân là giọng nói trong trẻo lúc nãy.

Dường Minh Duy không cần nghĩ cũng biết đây là ai, hắn bất đắc dĩ quay sang mỉm cười đáp lại: “Ruy về rồi.”

“Hì hì ~” Chỉ thấy đó là một thiếu niên mặc giáo phục cao cổ, áo khoác xanh ngọc, dung mạo điệt lệ, một đôi mắt cong thành hình trăng non, trời sinh gương mặt đa tình ôn nhu lại trong sáng, lúc nghe Dường Minh Duy mở miệng thì cười rộ lên đáp lại, lộ ra răng nanh và lúm đồng tiền nhỏ.

“Ha hả.” Một người khác cười lạnh, hắn có bề ngoài tuấn tú đầy tính xâm lược, mày kiếm, mắt phượng xếch, cũng ăn mặc lam bạch sắc giáo phục, môi mỏng nở một nụ cười như có như không lại hơi mang bĩ khí, đúng là kiểu lạnh lùng lại lưu manh trong truyền thuyết

“Nga, sau cậu lại đột nhiên cười thế Vy Ngạn? Co khớp hàm à?” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy tò mò hỏi

Ngô Vy Ngạn bị câu hỏi bất thình lình này đập cho đơ luôn, sau khi lấy lại tinh thần mới cố hung ba ba nói để che giấu xấu hổ:

“Co khớp hàm cái quỷ! Cả nhà cậu mới co khớp hàm ấy!”

Nhạc Nguyễn Đăng Ruy không để lời “hung ác” này vào tai, chỉ cười hì hì, vừa cởϊ áσ khoác vừa nghiêng đầu hỏi:

“Bé Anh đâu? Không phải đã hẹn chơi "Bút Tiên" à?”

"Bé Anh" trong miệng y là bạn cùng phòng của họ,——Nguyên Hồng Anh.

Trước câu hỏi này, cả Ngô Vy Ngạn và Dường Minh Duy đều biết câu trả lời, cả hai không hẹn mà nghĩ: "Dĩ nhiên là trốn rồi, có người bình thường nào lại thích tìm đường chết như vậy không?"

“Có lẽ chưa về.” Ngô Vy Ngạn thuận miệng mà bịa.

“Chưa về? Hay trốn rồi?” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy vẫn cười, như là lơ đãng hỏi

“Đúng- .......” Dường Minh Duy lỡ miệng, đến khi nhận ra cũng đã không kịp, chỉ thấy Nhạc Nguyễn Đăng Ruy đầy mặt viết "tui biết mà"

“!........” Xong rồi.....

“Không sao, đợi 5 phút nhé, tui lôi cậu ấy về ngay.”

Nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt Nhạc Nguyễn Đăng Ruy, cả hai quyết định im lặng, nếu cần thì đốt cho Nguyên Hồng Anh 3 cây nhang vậy....

Nhạc Nguyễn Đăng Ruy chỉ đi chưa tới 5 phút đã đem “người bị hại” về.

Đó là một cậu chàng tóc ngắn, ngũ quan đoan chính, rất cao nhưng giờ phút này đang cảnh giác che lại ngực mình, vừa thấy hai người Ngô Vy Ngạn và Dường Minh Duy lập tức nói:

“Ruy yêu, bóp bọn họ đi, đừng bóp mông tui nữa!”

“Cái quỷ ấy! Né xa tôi ra!” Chưa kịp đợi Nhạc Nguyễn Đăng Ruy phản ứng, Ngô Vy Ngạn đã né xa, dáng vẻ như dân nữ nhà lành bị hϊếp bức không phù hợp vẻ lạnh lùng “trang bức” đó đã đủ thấy nỗi ám ảnh không thể nói về hành động "ấu da^ʍ" này của Nhạc Nguyễn Đăng Ruy....

“Tui hông bóp cậu đâu, toàn cơ không à! Không mềm như bé Anh của tui, hắc hắc...~” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy bĩu môi

“Được rồi, không nói nữa, 6 giờ 30 rồi, chơi "Bút Tiên" thôi!” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy đứng dậy nhìn đồng hồ nói.

“....tui không chơi được không...?” Nguyên Hồng Anh hấp hối giãy dụa.

“Không, giờ phụ tui bày đồ nào.” y thuận miệng nói, lom khom lấy đồ.

“Cậu chuẩn bị đủ hết rồi à? Mua lúc nào thế?” Dường Minh Duy cất sách, lại phụ Nhạc Nguyễn Đăng Ruy bày đồ, sau khi thấy những thứ y chuẩn bị thì ngạc nhiên hỏi.

“Tui mua lúc về ấy, sao? Không đủ à?” Y ngước đầu hỏi, chưa chi đã bắt đầu lo lắng:

“Tui thu thập tư liệu nhiều lắm, mà nó nói có nhiêu đây à.... Sao thiếu ta? Có nên mua thêm không......”

Dường Minh Duy nghe được, nghẹn họng nhìn máu chó đen, máu gà, máu y tế*, giấy đen, giấy trắng, bảng cầu cơ, nến, nến tang, tiền giấy, áo liệm, cành liễu, đủ loại bút, ...v...v... trước mặt.

“Thiếu gì vậy, cậu biết không Minh Duy?” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy gặng hỏi.

“....không, đủ lắm rồi....” Quá dư lun được không!

“Kệ đi, không được tui có thể ra nghĩa địa sau trường chơi cũng được, ở đó chắc linh.” Y nhỏ giọng lẩm bẩm

Mọi người: “.............…”

Một câu “Ở đó chắc linh” của y làm mọi người nghẹn họng trân trối, bộ chơi bút tiên chưa đủ tìm đường chết hay sao mà cậu còn muốn ra nghĩa địa chơi!?

Ra đó là đi để chết lun chứ không còn là tìm đường chết đâu đó!!

“Xong! Chơi được rồi~” Trong lúc cả ba phun tào thì Nhạc Nguyễn Đăng Ruy đã chuẩn bị xong.

Y kéo cái bàn lớn để ngồi, phủ thêm khăn đỏ rồi bày nến lên, sau khi tắt đèn, màu nến âm u rọi lên gương mặt mỗi người, ánh thêm một tầng ma mị ghê rợn

Ánh lửa lách tách yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào là nguồn sáng duy nhất lúc này, nến đỏ như nhảy múa in hằng chiếc bóng đen kịt lung lay trên tường, sáp đã đốt đọng lại như thể thứ đang đốt không phải nến mà là thịt, bốc lên một mùi thịt khét oi mũi

Trên tờ giấy trắng là những cụm chữ màu đỏ rỉ ra như máu, các cụm từ “Tai nạn bị nghiền ra chỉ còn lại óc nát trên đường” , “Thương Vong không thể né tránh” , “Đuối Nước trương phình như quả bóng ngâm nước” , “Hỏa hạn cháy thành đuốc sống như mồi lửa” , “Té Lầu nát thành thịt vụn”, ..... như là lời ai oán bi ai trước khi chết vậy.

Cây bút lông quạ đặt ngay ngắn, trên ngòi bút sắc nhọn rỉ mực đỏ như tàn dư khi đâm xuyên qua tim người vậy, rõ ràng chỉ là cây bút bình thường, giờ lại như mũi tên kịch độc sắc nhọn, chỉ cần để tay lên là chết, không ai trốn được, như một giao ước báo trước cái chết thê thảm.

Khi Nguyên Hồng Anh ngồi xuống và thấy những gì được ghi thì khuôn mặt trở nên trắng bệch, nén run rẩy hỏi:

“...C...cậu ghi gì vậy....?”

Ngay cả Dường Minh Duy ôn hòa và Ngô Vy Ngạn lạnh lùng cũng cau mày hỏi: “Cậu có bệnh hả!?”

“Không có...” Chỉ là không muốn sống : )

“Ha hả.” Ngô Vy Ngạn thừa biết Nhạc Nguyễn Đăng Ruy muốn nói gì, hắn cười lạnh

“Không thể nào, các cậu sợ? Thật tin thế giới này có ma?” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy phì cười, y nói tiếp:

“Thôi nào, tin tưởng chủ nghĩa duy vật đi, các cậu đừng làm thất vọng thầy Hiền dạy môn Marx chớ!”

“............”

“Ha ha, không nói nhiều, chơi nhá~” Chưa kịp đợi mọi người phản ứng, Nhạc Nguyễn Đăng Ruy đã để tay lên bút

Ngô Vy Ngạn trừng y, còn Dường Minh Duy thì cười bất đắc dĩ, đến cả Nguyên Hồng Anh cũng không sợ nữa, bất đắc dĩ đưa tay lên, cả bốn cùng đồng thanh:

“Bút tiên, bút tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, xin gặp mặt tương ngộ, giải đáp cho tôi......”

“Bút tiên, bút tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, xin gặp mặt tương ngộ, giải đáp cho tôi......”

“Bút tiên, bút tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, xin gặp mặt tương ngộ, giải đáp cho tôi......”

Vào lúc này cây bút vẽ nên một hình tròn vô cùng hoàn hảo, không lệch cũng không méo, y như vẽ bằng compa, bình thường nếu không có luyện thì không ai vẽ được.

Mà cả khi luyện cũng không chắc vẽ được khi nhiều người cùng cầm nên vô cùng quỷ dị, vòng tròn này còn không sai lệch khoanh ngay chữ “Có” nữa

“Queo queo, ai vì chơi eim mà học vẽ tròn thía? Có gì mốt chỉ eim vẽ với, ha ha ha...” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy cười lộ răng nanh

Nhưng lúc y nhìn lên chỉ thấy Dường Minh Duy vô cùng hưng phấn, Ngô Vy Ngạn lạnh nhạt và Nguyên Hồng Anh trắng bệch cả mặt.

Y hơi cau mày, phản ứng này....? Không giống giả a....Nhưng mà làm gì có thật, ai giả thần giả quỷ mà kỹ thuật diễn quá tốt thế?

“Tui hỏi trước nhá! Bút tiên ơi, là ai giả thần giả quỷ thế~?”

Sau khi y vừa dứt lời, cây bút khoanh một vòng tròn y hệt lúc nãy lên cụm từ “Không có.”

“233333 là chột dạ nga~ mọi người hỏi đi nào~”

“Bút tiên, thế giới này có quỷ không?” Dường Minh Duy hưng phấn hỏi

“Đúng, đúng! Chủ nghĩa Marx cũng thắc mắc!” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy phụ họa

Lần này bút lại chọn các cụm từ “Chết”, “Thử xem”, “Là”, “Biết được”.

“U là trùi, kinh dị nha!”

“Hì hì, tới Ngạn em yêu đó!” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy nhắc nhở

“Bút tiên, tìm đường chết thử xem?” Ngô Vy Ngạn lạnh nhạt phun ra vài chữ

Lúc quay lên hắn chỉ thấy hai kẻ điên họ Nhạc và họ Dường đầy mặt viết "câu hỏi hay nha!" , "sao tui không nghĩ ra nhể?"

Lần này bút tiên trầm mặc hơi lâu rồi cứng nhắc khoanh chữ “Đã chết”

Ngụ ý là: "tui chết cmnr, không đi tìm đường chết được nữa....."

Nguyên Hồng Anh chết lặng nhìn bạn cùng phòng lần lượt tìm đường chết, cậu đột nhiên cảm thấy bút tiên không đáng sợ lắm, còn hơi tội nghiệp....

Kiểu như “Cực khổ hù người mà sao bọn nó hổng sợ tui QAQ?” hay là “Tui là trò đùa của mấy người à __(:<" / )__” ấy nhỉ....

“Bé Anh, tới cậu rầu =^=” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy nhắc nhở

Nguyên Hồng Anh đầy tự tin ngẩng đầu đối diện tờ giấy, khi nhìn thấy những con chữ đỏ như rỉ máu thì nhỏ giọng chửi “Má!” rồi yên lặng ở trong lòng rút lại suy nghĩ lúc nãy của mình, run giọng hỏi:

“......Bút tiên, kỳ kiểm tra này tôi có qua được không?”

Bút tiên đầu tiên hơi khựng sau đó bây nhanh mà khoanh chữ “Miễn cưỡng”, “Qua được”

Nguyên Hồng Anh: ....cảm giác bút tiên rất mừng khi thấy có người bình thường ấy....tui ảo giác sao....?

“Cậu chưa ôn bài nữa à?” Dường Minh Duy, Ngô Vy Ngạn đồng thanh hỏi, chỉ thấy Nguyên Hồng Anh im lặng gật đầu

Cả hai hiếm thấy mà cùng trầm mặc......

bọn họ cũng chưa......

“.....Tui cũng chưa ôn, chơi xong tui lươn vυ"i thầy, lười làm quá.....” Nhạc Nguyễn Đăng Ruy yếu ớt lên tiếng

“....Sẽ trừ học phân đấy......” Dường Minh Duy nhắc nhở.

“...................Không sao” Lúc nói câu này y cứ như sắp chết vậy....

Nhạc Nguyễn Đăng Ruy bỏ tay ra khỏi bút, nhanh đến mức không ai phản ứng kịp, y ô ô chạy đến bàn cầm điện thoại:

“QAAAAAQ, có ai viết chưa?? Cho tui mượn sao chép với a a a a a a!!!”

Cả ba nuốt câu “Cậu chưa tiễn bút tiên” vào miệng, nhìn bóng lưng bi ai và giọng nói thảm thiết của y, bỗng cảm thấy.....

Bút tiên có là gì? Đáng sợ bằng bị dealine bài dí hơm?

“Đây, chép lẹ đi, hơi nhiều đó.” Dường Minh Duy buông tay, đứng dậy lấy bài cho y chép

Ngô Vy Ngạn cũng buông tay: “Chép với, còn thiếu vài bài.”

Nguyên Hồng Anh hỏa tốc lấy ra, cùng gia nhập hàng ngũ chạy dealine này

“QAQ, bút tiên giỏi vậy ngon đến đây coi....” làm bài tập giùm tui! Nhạc Nguyễn Đăng Ruy u oán nói làm ba nguời còn lại phì cười

Không ai để ý cây bút tự xoay vào chữ “Được”........

Tác giả có lời muốn nói:

Bút tiên: Muahaha! Sợ ta chưa?

Anh: QAQ

Ruy: Ngươi là ai? Ảo ảnh quang học à? / chủ nghĩa khoa học/

Duy: Nó có tiếng mà? /suy tư/

Ngạn: Ảo ảnh quang học không có âm thanh. /chế giễu/

Ruy: Ừ nhể, là ảo ảnh vừa hình ảnh vừa âm thanh là gì ấy ta?

Bút tiên: ...............

Anh: Đột nhiên không sợ nữa.jpg

Bút tiên: Ta là trò đùa của các người à.jpg