Chương 47

Editor: Quỳnh

Beta: Vợ chồng nhà Heo

Lâm Dật lạnh nhạt nhìn Phạm Thiên Du, đánh giá khắp người cô ta một lượt. Cái váy ướt đẫm kia làm cô ta có chút chật vật. Anh nhíu nhíu mày rồi mở miệng, “Anh kêu tài xế đưa em về trước.” Nói xong, anh không đợi cô phản ứng, ôm Điền Bảo Bảo rời đi.

Phạm Thiên Du ngay lập tức trở thành trò cười trong mắt mọi người. Cô ta vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.

“Thiên Du, không phải tình cảm của cậu và Lâm tổng rất tốt sao? Sao anh ta không chịu giúp cậu gì cả vậy?” Người bạn kia ở bên cạnh nghi ngờ mà hỏi.

Nhưng đối với Phạm Thiên Du, câu nói ấy như thêm dầu và lửa. Sự tức giận của cô ta đối với mẹ con Điền Kỳ Kỳ lên tới đỉnh điểm.

“Chú Lâm ơi, cái dì lúc nãy là bạn gái chú à?” Điền Bảo Bảo hỏi. Nếu Lâm Dật không phải là daddy của cậu thì cậu nhóc cũng lười xen vào việc của người khác.

Lâm Dật ừ một tiếng, rồi tỏ vẻ cam chịu. Chính anh cũng không rõ, trong tình huống vừa rồi đáng lẽ anh nên bảo vệ bạn gái của mình chứ? Nhưng khi anh nhìn thấy vẻ oan ức của Điền Bảo Bảo, không nhịn được mà giải vây giúp cậu nhóc. Thật ra anh cũng có chút cảm tình với Phạm Thiên Du, nhưng chuyện này anh chỉ làm theo cảm tính.

“Vậy chú với dì ấy sẽ kết hôn với nhau sao?” Cái này mới là quan trọng! Điền Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt nhìn Lâm Dật, cậu không hề muốn daddy của mình sẽ trở thành chồng và daddy của người khác. Huống chi người vừa rồi còn xấu xa như vậy.

“Tiểu quỷ, con hỏi nhiều như vậy làm gì! Cô nhóc bạn con đâu rồi?!” Lâm Dật chỉ chỉ vào An Tiểu Mễ đang đứng chờ Điền Bảo Bảo lấy nước trái cây.

Chắc cũng chờ lâu lắm rồi, cô bé nhìn có vẻ rất sốt ruột và tức giận.

“Ấy chết!” Điền Bảo Bảo cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng, vội vàng lấy đồ ăn với đồ uống chạy tới chỗ An Tiểu Mễ.

Lâm Dật nhìn bộ dáng lo lắng của thằng nhóc thì xoa xoa trán, khóe môi nhếch lên, cười như có như không.

Anh nghĩ tới câu hỏi vừa nãy của Điền Bảo Bảo thì liền mờ mịt. Kết hôn sao? Từ sau khi Y Ninh chết, anh không còn muốn kết hôn nữa.

**************

“Dật, anh có yêu em không? Anh không cần em nữa đúng không?” Phạm Thiên Du khóc lóc ỉ ôi trong điện thoại. Lâm Dật xoa xoa mắt, nhìn đồng hồ thủy tinh treo trên vách tường, kim đồng hồ chỉ 1 giờ rưỡi sáng. Trong lòng anh chửi thề một tiếng. Người phụ nữ này rốt cuộc muốn cái gì!

“Em đang ở đâu?” Đoán ra được cô ta uống say, Lâm Dật nén lửa giận xuống, khó chịu hỏi.

“Anh còn quan tâm em ở đâu sao? Anh còn xem em là bạn gái của anh hả? Tại sao em lại không cảm nhận được? A…… Dật, anh nói cho em biết rốt

cuộc anh có yêu em không? Anh xem em là cái gì?” Phạm Thiên Du có lẽ đã thật sự uống say, nói năng lung tung trong điện thoại.

Cô ta ôm lấy đầu, cố làm dịu cơn đau, giọng khàn khàn, “Dật, trước kia anh rất quan tâm em. Mỗi lần đi công tác về đều sẽ mang theo quà cho em, anh không hề để em chịu một chút thiệt thòi nào……”

Lâm Dật rất muốn nói, bởi vì lúc trước anh xem cô ta là Y Ninh nên mới yêu thương, chiều chuộng như vậy. Nhưng mà ở chung một thời gian rồi, anh mới phát hiện ra Phạm Thiên Du chỉ có chút giống với Y Ninh thôi. Mà Phạm Thiên Du vĩnh viễn không phải là Y Ninh, ai cũng không thể thay thế được vị trí của Y Ninh ở trong lòng anh.

Lâm Dật mệt mỏi rồi, không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta nữa. Nghe được không khí xung quanh khá yên tĩnh, Lâm Dật thoáng yên tâm. Cô ta không phải đang ở quán bar, vậy chắc là ở nhà uống rượu rồi.

“Dật, anh đến đây với em được không? Em rất nhớ anh……”

.