Quyển 1 - Chương 1: Công Chúa Thỏ

Tịnh Nghiên vén rèm, nhìn cung điện xa hoa trước mắt có chút choáng ngợp. Hai nô tỳ đi bên kiệu thấy nàng vén rèm, liền nói:

- Công chúa, tới vương quốc của loài Hổ rồi ạ.

Tịnh Nghiên đương nhiên là đoán ra, loài thỏ mũi khá thính, nàng đã ngửi được mùi của loài hổ nồng nặc ở nơi này, hai tai khẽ run rẩy. Nhưng trước mặt người hầu, không thể thất lễ nên hai tay nàng khẽ siết chặt váy, run run đáp:

- Ta biết rồi...

Tịnh Nghiên năm nay vừa tròn 16 tuổi, đang là lứa tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Loài thỏ bọn nàng xưa nay nhút nhát lại yếu ớt, vẫn phải duy trì liên hôn với tộc Hổ để nhận được sự che chở. Nàng là công chúa duy nhất trong cung, chính vì thế mà nàng được lựa chọn để gả đến cho hoàng tử của vương quốc Hổ xa xôi này.

Tuy rằng biết là tộc Hổ đã bảo vệ tộc nhân Thỏ của nàng bao lâu nay, nhưng cứ nghĩ tới việc xa xưa loài Hổ còn ăn thịt muôn loài, trong đó có thỏ là nàng lại sợ hãi run rẩy. Tịnh Nghiên thở dài, dù có sợ thì nàng cũng đã tới đây rồi, sau này lại còn phải sống ở đây, sinh ra những con Hổ con.

Người hầu của nàng báo với lính gác cổng, cánh cổng to lớn liền mở ra cho kiệu của nàng đi vào. Tịnh Nghiên được hai nô tỳ đỡ xuống kiệu, ngoài trời có tuyết rơi khiến cho nàng cảm thấy lạnh, hai má cũng đỏ lên, tai thỏ của nàng rũ xuống.

Hai người gác cổng nhìn thấy nàng, liền đứng ngây ra. Tộc Hổ vốn cực có ít nữ nhân, nếu có thì cũng hung dữ, lớn khỏe chứ không xinh xắn mềm mại cho lắm. Tịnh Nghiên trong tộc nhân cũng là mỹ nhân số một, đôi mắt to, đôi môi nhỏ chúm chím, thân hình nhỏ nhắn khiến cho người ta có cảm giác muốn chở che, lại muốn bắt nạt nàng.

Bỗng dưng ở phía trước có tiếng động lớn, một đám hổ đang hiện nguyên thân đi tới. Đây là đội quân tinh nhuệ của vương quốc Hổ, bọn họ vừa mới từ sân tập võ đi qua. Tô Nghi nhìn rất nhiều con hổ đang tiến tới, trước mặt hoa lên, lăn ra ngất xỉu, biến về nguyên thân hình thỏ của mình.

Hai nô tỳ thấy nàng ngất vội vàng luống cuống kêu cứu, cả một đám người hỗn loạn...

Tịnh Nghiên có một nỗi sợ thầm kín, chính là sợ loài hổ. Nếu bọn họ biến thành hình người thì nàng còn đỡ sợ, chứ gặp nguyên thân là nàng liền sợ tới mức run cầm cập. Hôm nay tận mắt thấy nhiều con hổ như vậy, nàng sợ không đứng vững nổi nữa mà lăn ra ngất.

Tới khi tỉnh lại thì nàng đã thấy mình nằm trên một cái giường gấm êm ái, hai nô tỳ của nàng còn đứng bên giường vẻ mặt lo lắng. Bên cạnh là hai người khuôn mặt hiền từ, mặc y phục màu vàng. Thấy nàng ngơ ngác, phụ nhân hiền từ liền lên tiếng:

- Con vừa mới tỉnh lại, không cần sợ hãi. Ta là hoàng hậu ở đây, còn đây là hoàng thượng, chính là bố mẹ chồng của con.

Tịnh Nghiên thấy bà nói vậy, liền định ngồi dậy hành lễ, nhưng lại phát hiện ra bản thân vẫn con đang ở hình dạng một con thỏ. Hoàng hậu liền đỡ nàng nằm lại xuống:

- Con đừng ngồi dậy. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Nàng có chút cảm động trước sự dịu dàng của hoàng hậu, nhỏ giọng đáp:

- Tạ ơn hoàng hậu.

- Còn gọi hoàng hậu gì nữa, gọi mẫu thân đi.

- Tạ...tạ ơn mẫu thân..

- Ngoan lắm..

Lúc này từ ngoài cửa có một nam nhân bước vào, dáng người cao lớn, mái tóc dài, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng. Tịnh Nghiên nhìn hắn, tim liền đập thình thịch thình thịch, nàng chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.

Hoàng hậu liền vẫy tay cho hắn tiến lại gần, nói với nàng:

- Đây là trượng phu của con, Bạch Dự.

Bạch Dự tiến lại gần nàng, ánh mắt của hắn toát lên vẻ lạnh lùng khiến cho nàng lạnh sống lưng. Tới khi hắn cất giọng, giọng nói của hắn trầm mà đầy uy lực:

- Đây là nương tử của ta sao?

Tịnh Nghiên sợ tới mức muốn khóc, sao chồng của nàng lại đáng sợ như thế, nàng muốn trở về..

Hoàng hậu nhận ra nàng sợ hãi, vội xoa đầu nàng:

- Không sao đâu, con đừng sợ, hắn tuy trông hơi dữ nhưng không dám làm gì con đâu. Có mẫu thân ở đây rồi.

Đôi tay dài của nàng cụp xuống che lấy hai mắt, đôi chân thỏ ngắn cũn cỡn khẽ run run.

- Dạ....

Tới khi hoàng hậu cùng hoàng thượng hỏi thăm nàng xong, dắt tay nhau đi về, hoàng hậu mới nói với chồng:

- Ông xem, con dâu của chúng ta mới đáng yêu làm sao. Lâu rồi tôi mới thấy một con thỏ đáng yêu như thế

Hoàng thượng gật gù:

- Đúng đó, nàng rất ngoan nữa. Nhưng con trai chúng ta có vẻ không thích nàng lắm.

Hoàng hậu khẽ trừng mắt nhìn chồng mình:

- Ông thì biết cái gì, con trai ông thì lúc nào chả trưng ra cái mặt thối đó. Hắn tỏ vẻ thế thôi, chứ hàng năm bên vương quốc Thỏ gửi tranh vẽ con dâu qua, mỗi một bức hắn đều cất cẩn thận trong phòng, không cho ai đυ.ng vào.

Hoàng thượng ngẫm nghĩ một hồi, rồi bật cười đồng ý, hai người vui vẻ trở về cung của mình.

Tịnh Nghiên nhìn nam nhân trước mặt, nàng chỉ muốn đào một cái hang thỏ rồi chui xuống. Sao hắn cứ nhìn nàng chăm chú như vậy, nàng rất sợ có được không?

Bạch Dự nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, dùng một tay nhấc con thỏ nhỏ bé trong chăn ra, ôm vào lòng, dịu dàng nói:

- Đừng sợ, ta không ăn thịt nàng đâu.

Tuy hắn nói vậy nhưng trong lòng Tịnh Nghiên vẫn còn sợ, nàng nhỏ giọng hỏi hắn:

- Thật chứ?

Vẻ mặt nhút nhát của nàng khiến cho hắn bật cười, khuôn mặt anh tuấn dường như trở nên nhu hòa hơn:

- Đúng vậy, ngoan nào.

Hắn ôm nàng trong lòng, nhiệt độ ấm áp trên người hắn khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, liền cuộn tròn lại, cọ đầu vào áo hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt dịu dàng của nam nhân nào đó từ từ chuyển sang nóng bỏng hơn, như muốn nuốt nàng vào bụng. Tịnh Nghiên lúc này nếu nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị vẻ mặt này của hắn dọa cho khóc.