Chương 1

Hôm nay là ngày đại hôn của ta.

Nhưng phò mã lại để ta chăn đơn gối chiếc trong phòng, không thèm đoái hoài.

Hoàng đệ đau lòng cho ta, phất tay ban thưởng sáu vị mỹ nam tới phòng tân hôn với hy vọng chọc giận được vị phò mã này của ta.

Kiếp trước, ta ngồi trong phòng với sáu người này cả đêm những vẫn không thể đổi lấy một ánh mắt của phò mã.

Thì ra, nếu không yêu, hắn có thể nhẫn tâm đến vậy.

Lần này, ta không muốn chờ hắn nữa.

Ta nhấc tay chỉ vào người đẹp nhất trong số sáu mỹ nam đang quỳ dưới chân, nhìn vào mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành đó, chậc chậc, ta cười trêu ghẹo:

“Đêm nay chọn ngươi đi!”

Hương nô xinh đẹp nhất kinh ngạc chớp mắt, sau đó cười rạng rỡ, kiêu ngạo nói: "Nghe thấy chưa? Mau xuống đi, hôm nay là ta thị tẩm."

Hắn thật sự là tiểu nhân đắc chí.

Thế nhưng, ta thích.

Ta nhớ thời điểm bị lưỡi đao sắc bén đâm vào da thịt ở kiếp trước, chính hắn đã chặn đao lại cho ta.

Hai người chúng ta bị loạn đao chém chết, biến thành một đống máu thịt.

Quá thảm

Hiện tại nhìn bộ dạng tươi tắn quyến rũ của hắn, thật tốt.

Hắn có bừa bãi một chút thì đã sao?

Bản cung cho phép!

Nhưng trước đó, ta vẫn còn một số việc phải làm.

Ta đứng dậy và đi về phía cửa.

Hương nô luống cuống: “Điện hạ——”

Hắn kéo tay áo của ta, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ và ghen tị.

Trong lòng ta hiểu rõ, hiện giờ cả Thượng kinh đều biết, ta bị Diệp Vi Lan mê hoặc.

Ta thỉnh hoàng đệ tứ hôn, cưỡng ép Diệp Vi Lan phải cưới ta.

Nhưng Diệp Vi Lan không thích ta, mặt lạnh nhìn ta làm đủ trò nực cười, nhường nhịn hắn từng bước, nhưng hắn lại cùng kẻ địch cấu kết, phá vỡ vương triều Đại Tấn.

Thời điểm ta bị người chém chết, hắn đứng bên ngoài rừng trúc, dáng vẻ thanh lãnh y như người ngoài.

Một khắc kia, tình yêu của ta đối với hắn đã tan biến.

Trọng sinh trở lại, hắn không thích, ta cho hắn đạt như ý nguyện.

Ta trấn an Hương nô, lệnh cho hắn mài mực, hầu ta viết hưu thư.

Hắn ngây người, vẻ mặt không tin nổi nhưng rồi hưng phấn bày giấy mực ra chuẩn bị cho ta.

Lúc ta viết hưu thư, có hỏi hắn:

“Ngươi thích bản cung từ khi nào?”

Tay Hương nô khẽ run lên: “Nô… nô…”

“Nếu không muốn nói thì quên đi”

“Nô đối với điện hạ vừa gặp đã yêu”

Hắn nói rất nhanh, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, vừa quyến rũ vừa giận dỗi.

Ta nghĩ kiếp trước nhất định mình bị mù, vưu vật đẹp đẽ như vậy không thích, lại đi yêu kẻ đầu gỗ kia.

“Điện hạ không tin?”

“Tin”