Chương 34

“Em bồi tôi ăn, nếu được tôi sẽ ưu tiên cho em vài phần.”

An Dụ Vân ngây thơ không biết ý nghĩa của việc bồi Lãnh Dật Hiên ăn là gì, đến bây giờ cũng được mở mang hiểu biết. Cả quá trình, cô hầu hạ cho Lãnh Dật Hiên ăn tối, hắn bảo cô ăn cô cũng phải ăn, còn cùng nhau uống rượu, khung cảnh này nếu xét về phương diện của người khác thì cực kì lãng mạn, còn riêng An Dụ Vân thì lại cực kì căng thẳng.

Lãnh Dật Hiên nhân lúc cùng nhau ăn tối cũng tranh thủ chiếm tiện nghi của An Dụ Vân không ít lần, nhưng căn bản chẳng thoả mãn phần nào cơn ngứa ngáy du͙© vọиɠ của hắn. Đến lúc hắn muốn cô bồi hắn uống rượu bằng miệng, An Dụ Vân mới khẽ đẩy hắn ra.

“Lãnh thiếu, chúng ta bàn chuyện được chưa?”

Nhìn thấy An Dụ Vân sợ đến mức đó rồi, Lãnh Dật Hiên cũng vui vẻ mà buông tha cho cô, từ bên cạnh lấy ra một tập da tài liệu.

“Đây là hợp đồng tôi đã chuẩn bị, em xem xem có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

An Dụ Vân đón lấy hợp đồng, chăm chú đọc từng chữ, nhìn dòng chữ “Hợp đồng bao dưỡng” to oành trên đầu hợp đồng mà cô chỉ muốn chết đi cho xong. Lãnh Dật Hiên làm việc cũng quá cẩn thận rồi, từng chút từng chút một đều khiến người khác không bàn cãi gì được, An Dụ Vân đọc qua, miễn cưỡng cảm thấy không có gì phải bàn bạc thêm.

“Em thấy sao?”

“Tôi sẽ phải ở chỗ của anh sao?”

“Cô bé, em là người của tôi, bất kì khi nào tôi muốn em đều phải có mặt, không ở chỗ của tôi thì phải ở đâu đây?”

“Nhưng có nhiều lúc tôi phải bay đi đây đi đó quay phim.”

“Khi đó sẽ tự có sắp xếp cho em, em yên tâm.”

“Anh thực sự chỉ muốn tôi thôi sao? Anh chấp nhận tất cả mọi thứ tôi muốn nhưng đổi lại chỉ có bấy nhiêu đó?”

Lãnh Dật Hiên cười lớn, An Dụ Vân ngây thơ như vậy thật khiến hắn mở mang tầm mắt. Con người ta đều muốn mình đạt được lợi nhuận từng chút từng chút, cô thì lại thắc mắc về hậu đãi mà hắn dành riêng cho cô. An Dụ Vân ngày sau đi theo hắn phải để hắn từ từ rèn giũa rồi.

“Cô bé, là hợp đồng giao dịch, tôi đã tính toán kĩ để không ai bị thiệt thòi rồi, em đừng lo tôi bị thiệt thòi gì. Chỉ sợ em thiệt thòi mà thôi.”

“Lãnh Dật Hiên, sao anh lại muốn tôi?”

Đúng thật là một câu hỏi mà ai cũng thắc mắc, Lãnh Dật Hiên đâu có thiếu phụ nữ vây quanh, tiện miệng hô một tiếng liền có người sà vào lòng hắn ngay tắp lự, hà cớ phải dụng tâm vào An Dụ Vân như vậy. Lãnh Dật Hiên cũng không hiểu bản thân hắn cho lắm, nhưng hắn thích thú với cô, muốn như thế này thì sẽ là như thế này thôi.

“Đơn giản vì tôi thích thôi.”

An Dụ Vân không biết nên nói làm sao, cô nhận bút từ tay hắn, kí một nét dài tên mình xuống tờ hợp đồng. Nét bút đem cô và hắn trói buộc lại, đem danh dự của cô vò lại đủ bằng hai chữ “tình nhân”. An Dụ Vân càm xúc hỗn độn, có chút mủi lòng.

Lãnh Dật Hiên đạt được thứ mình muốn, trong lòng cảm thấy thật tốt, hắn vuốt tóc cô, giây sau lại bá đạo giữ lấy gáy cô mà hôn xuống. An Dụ Vân giật mình, trúc trắc đón lấy nụ hôn ngang tàng của hắn. Lãnh Dật Hiên gặm cắn hồi lâu mới buông ra, còn tiện tay lau đi vết son môi bị nhoè trên khoé miệng cô.

“Hôm nay tạm tha cho em, về nghỉ ngơi đi, hôm sau sẽ có người liên hệ với em để mang đồ đạc của em sang bên tôi.”

An Dụ Vân khẽ gật đầu, cùng hắn rời khỏi. Bước vào là một thân phận khác, lúc đi ra lại là một thân phận khác, An Dụ Vân cảm thấy cuộc đời này đúng là thay đổi nhanh trong phút chốc, cảm thấy chỉ có một mình cô đi chậm lại với xung quanh, cô chầm chậm nghĩ về ba năm sắp tới, nghĩ về cuộc đời đã trói buộc cô với người đàn ông này.

------oOo------