Chương 1: Hôn ước sao?

15/02/2021.

Cô - Kim Dạ Nguyên, đại tiểu thư của dòng họ Kim lẫy lừng danh tiếng. Siêu hướng ngoại nhưng lại có tính cách khó đoán.

Anh - Vũ Cao Lãnh, tổng tài của công ty thiết kế lớn nhất nước. Siêu hướng nội, coi mạng người như cỏ rác, sở thích chiếm hữu kì lạ…

Anh và cô cùng sống chung một nhà, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra??

___________________________________

Sau cuộc họp khẩn của dòng họ Kim, ba cô lái xe về nhà, u sầu gọi tất cả mọi người trong nhà ra, có chuyện gấp cần thông báo.

Ba cô là anh cả trong gia tộc, nên trọng trách cũng đều đè nặng lên vai ba.

Nhà cô có 4 người, ba mẹ, em gái và cô. Nhìn khuôn mặt lo lắng của bố, cả nhà chìm trong im lặng.

Ba cô sau 1 hồi im lặng cũng đã lên tiếng:

- Ông cố của chúng ta từ lúc còn trên chiến trường, đã hứa hôn với gia tộc Vũ. Vì là trọng trách anh cả, nên 1 trong các con sẽ phải gả đi, các con tự lo liệu xem ai sẽ đi.

Mẹ cô nghe vậy thì vô cùng hốt hoảng:

- Ông điên à, dù sao cũng đã từ đời ông cố, tôi nghĩ bên họ cũng đã quên rồi!

- Bà không biết gia tộc Vũ lớn như nào à? Ta có thể coi đây như là 1 hợp đồng làm ăn, nếu trúng mánh, nhà ta sẽ như vớ phải mỏ kim cương đấy!

- Nguyên à, Nguyên!

Cô bàng hoàng im như pho tượng, mẹ cô lay người cô mãi mới khiến cô tỉnh dậy.

- Dạ?

- Con sẽ thay mặt gia tộc Kim gả sang bên đó, đằng nào con cũng 19 rồi, em con mới 16 tuổi thôi. Con đi được chứ?

Cô biết chắc chắn thể nào cũng là cô, được gọi là Đại tiểu thư dòng họ Kim đấy, nhưng ba mẹ coi cô còn không bằng em gái cô - Kim Dạ Vy

- Con sẽ làm được chứ Dạ Nguyên? Cả gia tộc này phụ thuộc vào con cả đấy Nguyên à…

- Con không gả đâu! ba tìm ai để gả thì tuỳ. Con nhất quyết không gả.

Dứt lời, cô giận dữ bỏ lên lầu, để lại tiếng thở dài đầy ai oán bên dưới tầng.

Cô không có cơ hội lựa chọn ư? Hay cô chỉ là một món hàng muốn gả thì gả, muốn vứt thì vứt?

Cô nhốt mình trong phòng cả trưa, chỉ mới hôm qua thôi, cô mới bước sang tuổi 19. Mà hôm nay thì suýt bị đưa đi lấy chồng, Kim Dạ Nguyên cô cảm thấy vô cùng nực cười!

Trong lúc cô đang đắm chìm trong đống suy nghĩ, mẹ cô - Lương Vỹ Cầm gọi cô. Cô mệt mỏi cầm chiếc điện thoại lên, mở sang chế độ nghe

- Con đã bảo rằng con…

Chưa kịp nói hết câu, cô nghe thấy mẹ đang khóc nức nở.

- Nguyên à… Ba con ngất xỉu đang nằm trong viện.

Cô cúp máy, một mình vội vã chạy sang bệnh viện.

Ba cô nằm trên giường bệnh với đống máy móc, dây dựa bao quanh. Từng hơi thở thở ra thật nặng nề.

Mẹ với em cô ngồi bên ngoài khóc cạn nước mắt, cô lủi thủi dựa người vào thành tường, từ từ trượt xuống.

Cô không khóc, cô tự trách bản thân mình khiến ba khó thở rồi tái phát lại bệnh cũ. Đáng nhẽ cô nên chấp nhận cuộc hôn nhân này, à không… cô có quyền lựa chọn sao?

Kim Dạ Nguyên chăm sóc ba mình từ A-Z, ngày ngày trôi qua, sau 2 tuần ông mới hồi phục hẳn.

Một buổi sớm mùa thu, cô gọi đủ tất cả mọi người trong dòng họ đến nhà mình.

Ai nấy đều tự hỏi sao từ một cô gái trẻ trung, năng động hôm nay lại trầm lặng, lạnh lùng đến thế?

Chờ khi tất cả mọi người đến đông đủ, cô hít thở một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân mình.

- Con sẽ thay mặt Gia tộc Kim gả cho Vũ Thị!

Ai nấy nghe xong đều tỏ ý cười thầm, thế là bọn họ không cần gả con gái của mình đi mà tự dưng công ty lại phát tài.

Mẹ cô bên cạnh lặng đi, mắt đỏ hoe nhưng cũng đành chấp nhận.

Kim Dạ Nguyên ơi là Kim Dạ Nguyên, mày ngu lắm, sắp phải gả đi cho 1 tên béo ú, xấu xí, hói đầu mà vẫn vui thế hả Kim Dạ Nguyên…

_____________________

Bên kia Vũ Thị:

- Con nhất quyết không lấy cô ta! Người con yêu chỉ có Kiều Vy Nhi. Không phải Vy Nhi thì con không lấy ai khác!

Giọng nói đầy hống hách này là của Cao Lãnh.

- Mày phải làm cho mẹ mày trên thiên đàng được yên nghỉ, chắc chắn mẹ mày và tao không bao giờ chấp nhận cô ta 1 chân bước vào cửa nhà này!

Ba anh - Vũ Đại Cao hết sức thu phục thằng con ngang ngược này!

- Ba…

Vũ Cao Lãnh tức giận, một tay bóp vỡ lọ thuỷ tinh trong tay, máu chảy thành dòng xuống sàn nhà trắng xoá.