Chương 1: Gặp Mặt

P/S: Đây là đầu tiên mình viết truyện tiểu thuyết nên sẽ có nhiều sai sót, mong các bạn bỏ qua giùm mình. Mọi người có thể để ở dưới phần bình luận cảm nghĩ và ý kiến của mọi người để mình có thể đọc và giúp truyện của mình hay hơn. Không nói nhiều nữa, vào thôi nào.

“Ba mẹ! Sao hai người lại không nói cho con biết trước về việc hôn ước này chứ?” Nhược Băng Nhi người đầy bức xúc ngồi đối diện ba mẹ mình và nói.

“Con gái à, con biết người đó mà.” Mẹ của Nhược Băng Nhi, Nhược phu nhân nói.

“Là ai?” Nhược Băng Nhi nhìn mẹ mình rồi hỏi với giọng đầy nghi ngờ.

“Hàn Phong Lãnh, người từng chơi với con lúc 3 tuổi nhưng bởi vì ba mẹ của Phong Lãnh ra nước ngoài sinh sống nên lâu rồi con chưa gặp đấy. Thằng bé nó cũng về nước được 3 tháng rồi. Hai đứa cũng tới lúc nên về chung một nhà rồi.” Ba của Nhược Băng Nhi, Nhược lão gia nói.

“Không được, anh ta đã lâu con không gặp, con không cưới là không cưới.” Nhược Băng Nhi nói với ba mẹ mình.

“Không nói nhiều, tối nay chúng tới gặp Phong Lãnh với cả ba mẹ nó, cũng lâu rồi ba mẹ chưa gặp họ.” Nhược lão gia nói. “Con về biệt thự của con chuẩn bị đi. 5h30 ba mẹ qua đón con. ”

Biết mình không cãi lại được ba cô nên Nhược Băng Nhi giận dữ bước ra khỏi Nhược gia, cũng chính là nơi mà ba mẹ cô đang sống. Cô ra gara để lấy xe đi về biệt thự của mình. Trên xe, cô bèn lấy điện thoại ra và gọi cho người bạn thân của cô là Vương Tịch Đan.

“Tiểu Đan à, tao bị ép lấy chồng rồi.” Nhược Băng Nhi khóc lóc với cô bạn thân của mình.

“Ai mà có gan làm chồng của Nhược tiểu thư đây?”

“Cái tên chết tiệt Hàn Phong Lãnh từng chơi với mình năm 3 tuổi đấy.”

“À ra là tên đó.” Vương Tịch Đan hiểu lầm nói.

“Mới có 24 tuổi thôi mà bị bắt lấy chồng rồi đấy. Tao không muốn đâu. Tao còn muốn vui chơi cơ. ” Nhược Băng Nhi giải thích với Vương Tịch Đan.



“Thôi không sao mà, cưới trước yêu sau. Mày không cần phải sợ, tên đó mà làm gì với mày tao qua gϊếŧ hắn.” Vương Tịch Đan đáp.

“Tao thấy là trước cưới sau li dị thì có.” Nhược Băng Nhi nói. "Thế thôi bye bye mày."

“Ừm đi gặp chồng tương lai vui vẻ nhá.” Vương Tịch Đan nói lời chào tạm biệt với Nhược Băng Nhi rồi cúp máy luôn.

“Vui vẻ gì mà vui vẻ.” Nhược Băng Nhi nghĩ trong lòng.

Đúng 5h30, ba mẹ của Nhược Băng Nhi tới đón cô và lúc 6h, thì họ đã có mặt tại một khách sạn 5 sao cùng với ba mẹ cô nơi Hàn gia đã hẹn gặp họ. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm trễ vai màu trắng cùng với lớp trang điểm nhẹ khiến cho cô trở nên rất xinh đẹp và thanh lịch. Cô cùng với ba mẹ bước vào phòng nơi đã có Hàn Phong Lãnh cùng với ba mẹ của anh đợi sẵn.

“Đây có phải là Nhược Băng Nhi mà cô biết không đấy? Xinh hơn những gì cô tưởng tượng nữa kia kìa.” Hàn phu nhân tức cũng là mẹ của Hàn Phong Lãnh nói khi vừa thấy cô, Nhược Băng Nhi bước vào.

“Cháu nào có đâu, cháu chào hai bác ạ.” Nhược Băng Nhi nói.

“Chào cháu, chào cả Nhược lão gia với Nhược phu nhân nữa chứ, đã lâu không gặp, mọi người khoẻ cả chứ?” Ba của Hàn Phong Lãnh, Hàn lão gia đáp.

“Anh yên tâm, chúng tôi vẫn còn khoẻ để tham dự đám cưới của hai đứa này nữa chứ.” Nhược lão gia cười và đáp.

“Nào Băng Nhi, cháu lại đây, ngồi kế thằng Phong Lãnh này.” Hàn phu nhân bảo với Nhược Băng Nhi rồi kéo cô ngồi xuống kế Hàn Phong Lãnh.

Lúc này, cô mới có thể nhìn rõ anh hơn. Ông trời thật sự rất thương anh nha, mọi thứ tốt đẹp đều dồn vào anh cả. Đẹp trai có, lạnh lùng có, máu lạnh có, vân vân và mây mây, tất cả đều có. Nói chung, anh là người con trai mà ai ở thành phố A này đều thích và muốn cưới làm chồng. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen và nó tôn lên khí chất của anh cực kỳ.

“Nào nào, mọi người cùng gọi món đi rồi chúng ta nói vào vấn đề chính.” Hàn lão gia nói.

Gọi món xong thì đợi chút xíu và đồ ăn cũng đã lên. Lúc này, Hàn lão gia mới bắt đầu vào công chuyện chính.



“Thì như mọi người cũng đã biết, Phong Lãnh và Băng Nhi có hôn ước với nhau. Hôn ước này là do ông nội của hai đứa lập nên cho nên để không phụ lòng ông nội thì hai đứa sẽ phải thực hiện hôn ước này.” Hàn lão gia nói.

“Dù sao thì Phong Lãnh cũng đã 28 tuổi rồi, cũng là tuổi lấy vợ. Còn Băng Nhi thì 24 tuổi mà tuổi này cũng đã lấy chồng được rồi cho nên là hai đứa sẽ lấy nhau.” Hàn phu nhân nói với Nhược Băng Nhi và Hàn Phong Lãnh.

“Đúng đấy, các bác đã xem qua ngày nào hợp rồi, hai tuần nữa là hai đứa có thể về chung một nha rồi. Phong Lãnh, con chở Băng Nhi đi xem váy cưới đi và chụp hình cưới đi. Sẵn tiện hai đứa biết nhau thêm với cả còn chọn chỗ làm tiệc cưới nữa. Anh chị thấy được không?” Hàn lão gia hỏi vợ chồng nhà họ Nhược.

“Được chứ, vậy ngày mai hai bác phải nhờ Phong lãnh qua đón Băng Nhi rồi.” Nhược lão gia đáp lại với Hàn lão gia và rồi nhìn qua Hàn Phong Lãnh.

“Dạ vâng ạ.” Hàn Phong Lãnh đáp.

Nói rồi mọi người cùng thưởng thức món ăn. Sau khi ăn xong…

“Phong Lãnh, hôm nay Băng Nhi nó đi chung với hai bác nên không có mang theo xe được. Con chở Băng Nhi về biệt thự của nó đi.” Hàn lão gia nói.

“Dạ thôi khỏi ạ, con bắt taxi về cũng được, không cần phải phiền anh ấy đâu bác.” Nhược Băng Nhi nghe Hàn lão gia nói thế bèn đáp.

“Sớm muộn gì hai đứa cũng về chung một nhà rồi, không cần phải ngại đâu.” Hàn phu nhân nói rồi bèn liếc qua Phong Lãnh. “Đúng không Phong Lãnh?”

“Dạ.” Hàn Phong Lãnh đáp lại lời mẹ mình một cách lạnh lùng rồi quay qua nói với Nhược Băng Nhi. “Cô lên xe đi.”

“Haizz cuối cũng vẫn phải lên, chán chết đi được.” Nhược Băng Nhi nói rất rất nhỏ, tuy nhiên, Hàn Phong Lãnh vẫn có thể nghe được. “Thế thôi con chào hai bác, chào ba mẹ con về.” Cô nói.

“Được rồi, con về đi.” Hàn phu nhân nói với Băng Nhi. Sau đó, bà liền quay qua nói thầm với Hàn Phong Lãnh bằng một giọng đầy sát khí. “Con liệu mà chăm sóc con dâu của mẹ cho đàng hoàng đấy.”

“Vâng con biết rồi.” Hàn Phong Lãnh nói rồi liền bước lên xe của mình, nơi đã có Băng Nhi ngồi sẵn ngay ghế phụ.