Chương 12: Chó Ngoan, Tiếp Tục Ăn Cho Ta

"Nhìn cái chó gì, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, rồi làm việc cho lão tử, nếu không phải vì ngươi thì lần này ta đã có doanh thu một trăm điểm phá sản rồi."

Nhìn con chó hoàn toàn không thèm để ý tới mình, Diệp Phong cảm thấy sau này phải làm một chút đồ để khai thông linh trí, nếu không, CMN còn chó này quá ngu.

Mười phút sau, nhìn chó vàng tắm rửa xong, Diệp Phong móc một đống Thanh Huyền Đan ra ném xuống đất.

"Chó ngu chính là chó ngu, cũng không quan tâm thứ này có phải độc dược hay không."

Nhìn con chó ăn uống thả cửa, chuyện duy nhất khiến cho Diệp Phong hài lòng chính là tìm được khổ lực chó làm việc cho mình cả đời miễn phí.

Từng tia tạp chất trong cơ thể con chó không ngừng bị dược lực của đan dược tịnh hóa.

Theo chó vàng hốc càng ngày càng nhiều Thanh Huyền Đan, thân thể càng thêm thuần túy, thậm chí đến cuối cùng, một tia thiên địa linh khí bắt đầu tự động tan vào trong cơ thể của nó.

Tình huống này, sợ là trong toàn bộ Huyền Thanh đại lục cũng chưa từng xuất hiện.

Dù sao không phải ai cũng có cửu vân Thanh Huyền Đan, dù chỉ là tam phẩm, cũng không có tên phá sản nào sẽ đem hàng trăm, hàng ngàn viên cửu vân Thanh Huyền Đan trân quý như thế cho một con chó bình thường ăn!

Sau một tiếng.

"Uy!"

"Cẩu tử, mau dậy tiếp tục hốc cho ta, ngươi mới ăn hơn hai ngàn viên thì lại lười biếng rồi?"

Nhìn chó vàng nằm rạp trên mặt đất ngủ say, Diệp Phong tức giận, mới ăn có hơn hai ngàn viên thôi!

Hơn nữa, hắn chú ý trước khi con chó này chìm vào giấc ngủ, nó nhìn một đống Thanh Huyền Đan trước mắt lại tỏ vẻ khinh bỉ rất giống người, giống như là ăn đủ rồi, nhìn không ăn nổi nữa.

"Được rồi, ta cũng lười tiếp tục đi dạo nữa , cho vàng ngủ rồi, ta cũng đi ngủ, làm một thần hào phá của thật là mệt mỏi."

Diệp Phong nhìn thoáng qua chó vàng ngủ say, trực tiếp nằm lên trên giường thoải mái dễ chịu, cũng ngủ, không đi ngủ hắn cũng không biết làm cái quần gì cả, cũng không muốn ra ngoài tìm chỗ phá sản, làm như vậy quá ngu xuẩn, hắn muốn tùy tính mà làm.

Thân là tu sĩ, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng được hoặc ngủ mấy ngày mấy đêm đều không là vấn đề, lúc này Diệp Phong rất may mắn chính mình là cường giả Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong mạnh mẽ, tối thiểu có thể muốn ngủ là ngủ.

Bởi vì Diệp Phong không có linh căn, không thể cảm nhận được linh khí trong thiên địa xung quanh, cho nên hắn hoàn toàn không biết lúc này mặc dù chó vàng ngủ say nhưng thiên địa linh khí xung quanh lại liên tục không ngừng chậm chạp đi vào trong cơ thể nó.

Giờ khắc này, chó vàng đang tiến hóa từ dã thú bình thường đến yêu thú, không có mượn nhờ bất kỳ huyết mạch gì, chỉ dựa vào bản thân mình tiến hóa lên yêu thú, không có huyết mạch yêu thú mạnh mẽ, tương lai hạn mức cao nhất của nó sẽ được quyết định bởi Diệp Phong.

...

Trong lúc Diệp Phong ngủ hôn thiên ám địa, buổi đấu giá do Phòng đấu giá Thiên Vũ tổ chức đã được mở ra.

"Hai tiểu tử các ngươi quá may mắn."

"Không ngờ được là lần này dẫn ngươi ra ngoài mua một ít linh thảo dùng để luyện đan lại còn gặp được cửu vân Thanh Huyền Đan chưa từng xuất hiện."

"Hai viên tam phẩm cửu vân Thanh Huyền Đan này có lợi ích cực kỳ lớn cho hai người các ngươi, hôm nay cho dù tốn bao nhiêu thì vi sư cũng mua cho các ngươi."

Bên trong lầu hai, Lạc Thiên Tuyết sắc mặt bình thản nói, nhưng Lãnh Vô Phong ở bên cạnh lại cực kỳ cảm kích, hơn nữa cực kỳ may mắn thực lực của mình vừa khéo là Dung Linh Cảnh cửu trọng đỉnh phong, một khi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh thì hắn vô duyên với tam phẩm cửu vân Thanh Huyền Đan này.

Thanh trừ tạp chất trong cơ thể, không khác gì đúc lại căn cơ, đối với tu sĩ thì rất trọng yếu, nhưng mà Luyện Đan Sư có thể luyện chế Thanh Huyền Đan cũng không nhiều, không phải là không có đan phương mà là trong quá trình luyện chế cần phải chú ý rất rất nhiều, nếu như không thể nào đạt tới ngũ văn thì khi phục dụng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.

...

Trong một trà lâu.

"Lão Hạ đầu, ta vất vả đến một chuyến này, ngươi thì tốt rồi, vừa đi ra ngoài thì đi tới trưa."

Nhìn thấy lão hữu trở về, Bạch lão cũng không nhịn được cười mắng.

"Lão Bạch đầu, ta nói cho ngươi, vừa nãy, ở trong chi nhánh của phòng đấu giá trong Tử Phượng Thành, ta nhận được tin tức đấu giá hai viên đan dược đặc thù.”

"Tam phẩm Thanh Huyền Đan, ngươi có biết là mấy vân không?"

Thân mặc đan bào màu trắng, Hạ Thiên Vũ nhìn Bạch Thiên Hồng, thần bí cười hề hề nói.

"Thanh Huyền Đan?"

"Có thể khiến ngươi giày vò tới trưa, sợ là thất vân trở lên."

"Là mấy lão già đó luyện chế?"

Bạch Thiên Hồng nghe xong, trầm tư một lát, sau đó suy đoán.

"Cửu vân!"

"Hơn nữa còn là hai viên!"

"Không biết là người nào luyện chế, nhưng là được một thanh niên đưa đến phòng đấu giá tiến hành đấu giá."

"Ta tự mình tra xét, hai viên Thanh Huyền Đan đó có thể nói là hoàn mỹ, gần như tiếp cận với trạng thái lý tưởng của thập vân."

Nói đến đây, Hạ Thiên Vũ cũng không nhịn được tỏ ra vẻ sợ hãi thán phục, hắn cũng là một cửu phẩm Luyện Đan Sư, hắn rất muốn nhìn thủ pháp thần kỳ của người luyện chế viên đan dược này.

Hả?

Nghe Hạ Thiên Vũ nói như vậy, không biết tại sao, trong đầu Bạch Thiên Hồng lại xuất hiện bóng dáng Diệp Phong.

"Lão Hạ đầu, ngươi có biết người thanh niên đó tên gì không?"

Vì xác nhận phỏng đoán trong lòng mình, Bạch Thiên Hồng lập tức hỏi thăm.

"Không biết."

"Người thanh niên đó không chỉ không có để lại tên, thậm chí ngay cả tiền thế chấp của phòng đấu giá cũng không có thu, giao cho một giám định sư của phòng đấu giá thì trực tiếp chuồn mất, chỉ nói một câu: chiều ta sẽ tới lấy tiền đấu giá."

"Căn cứ những tin tức ta lấy được, cảm thấy người thanh niên này hoàn toàn không để ý đến hai viên đan dược này, rất có thể là đại thiếu gia của tông môn ẩn thế hoặc Thánh địa nào đó."

Hạ Thiên Vũ gõ ngón tay vào bàn gỗ, nói ra suy đoán của mình.

"Lão Hạ đầu, đi với ta một chuyến, ta dẫn ngươi đi gặp một người."

Mặc dù không có biết tên của người đó nhưng Bạch Thiên Hồng vẫn cảm thấy người đó chính là Diệp Phong, để chứng minh phỏng đoán trong lòng, hắn định dẫn Hạ Thiên Vũ đến tìm Diệp Phong.