Huynh Đệ Song Bào Thai

5.94/10 trên tổng số 34 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: song bào thai CV: Huyền Thuyên Edit: MOE
Xem Thêm

Chương 1: Đệ đệ cầu ca ca dùng côn ŧᏂịŧ lấp đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, đùa bỡn đầṳ ѵú, các loại tiền diễn play

Hôm nay thời tiết thực lạnh, bầu trời hạ đại tuyết, bông tuyết bay lả tả.

Lý Hạo Nhiên uống thuốc trị cảm sau đó ở trên giường ngủ đến trời đất u ám, không nghĩ tới thế nhưng sẽ bị đông lạnh tỉnh, mơ mơ màng màng đi xả góc chăn, đôi mắt đều lười mở.

Nhưng hắn không có sờ đến chăn, lại sờ đến một con thuộc về hắn ca ca lại lãnh lại triều tay.

“Lý Hạo Nhiên!”

Lý Hạo Nhiên giống như nghe được có người đang kêu tên mình.

Cậu hơi hơi giật giật mí mắt còn buồn ngủ, lẩm bẩm oán giận một câu, đem cái tay ca ca đánh qua một bên muốn tiếp tục ngủ, nhưng ca ca một tay khác lạnh lẽo lại duỗi thân tiến vào áo ngủ cậu.

Cậu giật mình, trừng mắt nhìn đối phương, lại bởi vì buồn ngủ nhập nhèm không có lực độ gì, ngược lại có vẻ thập phần đáng yêu.

“Đừng nháo.” Cậu muộn thanh nói.

Tay ca ca rốt cuộc vói vào, ngón tay cọ cổ, bàn tay dựa gần xương quai xanh, lực đạo gãi đúng chỗ ngứa vuốt ve làn da cậu, không nhanh không chậm vòng hướng bờ vai, sau đó lại duỗi thân tiến vào quần áo, vuốt ve đùa bỡn đầṳ ѵú phấn nộn.

“Em ngủ cả ngày.”

Ca ca cúi đầu nhìn Lý Hạo Nhiên nằm trên giường, “Sốt lui, muốn ăn chút gì hay không?”

Lý Hạo Nhiên quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, 6 giờ chiều, uống thuốc xong cảm giác đầu nặng chân nhẹ rốt cuộc giảm bớt. Cậu nhắm mắt xoa xoa ấn đường, lúc này ca ca hướng miệng cậu nhét một viên chocolate.

Thật ngọt!

Vì thế cậu thủ sẵn tay ca ca kéo hắn đến bên gối: “Bồi em nằm trong chốc lát, được không?”

Ca ca nói được, liền dựa gần nằm xuống, tay trái từ cổ xuyên qua đáp sau lưng cậu, tay phải đặt trên eo, đem người một phen ôm ở trong ngực.

“Trở về lúc nào?”

Lý Hạo Nhiên nhớ rõ ca ca nói qua hôm nay phải đến công ty mở họp.

“Mới vừa vào cửa.”

“Huấn luyện người mới? Lăn lộn người trẻ tuổi đến quá sức đi.”

“Thật thương tâm, ở trong mắt em ca ca hung như vậy?”

Ca ca làm bộ làm tịch thở dài, tay phải từ vạt áo ngủ cậu đi vào, vuốt sau eo cậu, “Nhớ năm đó em vẫn là tiểu nam hài không rành thế sự, một ngụm một cái Âu Ni Tương kêu đến thật dễ nghe!”

Lý Hạo Nhiên lúc này cũng tỉnh, cười nhạo hai tiếng, đem hơi thở đều phun ở cổ đối phương, “Người ta đã không phải tiểu nam hài, là… Nam nhân!”

“Hảo hảo hảo! Nam nhân!”

Nghe được hai chữ nam nhân, khóe miệng ca ca cong lên, ý cười càng sâu, tâm tình hắn hiện tại trở nên thập phần sung sướиɠ.

Ca ca cảm thấy bộ dáng đệ đệ Lý Hạo Nhiên hiện tại thập phần đáng yêu, ngón tay hắn bò qua làn da Lý Hạo Nhiên. Cậu luôn luôn béo không, xương sườn dưới da một cây một cây sờ đến rành mạch.

Lý Hạo Nhiên giật giật, tay trái nắm chặt hạ thân ca ca, bàn tay theo hình dạng thu nạp, cách vải sờ đến qυყ đầυ dùng lòng bàn tay cọ hai cái.

Ca ca căng thẳng, tê một tiếng: “Người bệnh phải có dạng của người bệnh!”

“Âu Ni Tương!”

Lý Hạo Nhiên một tay chống thân, môi dán bên tai ca ca, “Anh nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn cùng em tới một phát hay không?”

Ca ca tròng mắt chuyển qua, cười như không cười nhìn cậu, “Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Lúc trước ca ca dạy cậu kỹ xảo làʍ t̠ìиɦ, Lý Hạo Nhiên từ trước đến nay sống học sống dùng có gan nếm thử, hơn nữa so ca ca tưởng tượng năm đó muốn càng thêm da mặt dày.

Trên người cậu chỉ có áo ngủ rộng thùng thình, hai ba cái đã bị ca ca lột xuống ném dưới gối đầu. Chính cậu cũng không nhàn rỗi, cởϊ qυầи ca ca xả đến đầu gối, lại giải khai cúc áo sơmi hắn. Ca ca dùng đầu gối chen vào hai chân cậu, ở hạ thể cậu qua lại cọ xát, lại cong thân dán qua đi liếʍ đầṳ ѵú cậu, chọc đến Lý Hạo Nhiên hừ một tiếng, một trận tê dại từ đầṳ ѵú truyền lại đến đại não, khiến cậu phát ra rêи ɾỉ mê người.

Rốt cuộc cởi ra áo sơmi ca, cậu dùng hai tay leo lên bả vai đối phương, gập đầu gối lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ lớn ca ca cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng nghiền.

Động tác ca ca cũng không dừng lại, hắn một đường mυ"ŧ vào ngực Lý Hạo Nhiên, sau đó tách hai chân cậu ra, nâng lên. Lý Hạo Nhiên còn mặc qυầи ɭóŧ, tiểu dươиɠ ѵậŧ đã phân bố một chút dâʍ ŧᏂủy̠, lây dính trên qυầи ɭóŧ.

Ca ca ở bên tai cậu thổi khẩu khí: “Lý Hạo Nhiên, công tác không cần quá liều mạng, chú ý kết hợp.”

Lý Hạo Nhiên gợi lên cẳng chân dùng gót chân ở trên vai ca ca không đau không ngứa đá một chút: “Nên thế nào kết hợp , ca ca muốn tự mình tới làm mẫu dạy em?”

“Em này há miệng…… Thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng!”

Ca ca cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn đầṳ ѵú phải Lý Hạo Nhiên một ngụm. Lý Hạo Nhiên hít một hơi muốn tránh, nhưng lại như dục cự còn nghênh, đem bộ ngực dán ca ca càng gần.

Tiếp theo miệng ca ca liền dùng lực cắn ngực trái cậu, Lý Hạo Nhiên lần này không né, phun ra một ngụm khí ngắn ngủi, câu lấy cẳng chân nâng eo đem chính mình hướng trong lòng ngực ca ca đưa.

“Lý Hạo Nhiên em thật đúng là tiểu da^ʍ phụ dục cầu bất mãn!”

Ca ca dùng lưỡi trơn ướt không ngừng liếʍ đầṳ ѵú Lý Hạo Nhiên, lại càng thêm dùng sức cắn đầṳ ѵú bên trái, làm đầṳ ѵú trở nên lại hồng lại sưng.

Lý Hạo Nhiên eo hông nhẹ nhàng run rẩy, có lẽ là sinh bệnh làm thân thể càng thêm mẫn cảm, hoặc chỉ là đơn thuần bởi vì cậu cùng ca ca một thời gian chưa làm qua. Cậu chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ bắt đầu cương cứng, đỉnh phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠, khiến qυầи ɭóŧ ướt một mảnh. Cậu muốn cởϊ qυầи lót xuống bị ca ca hung hăng thao, hung hăng mà xâm phạm, muốn ca ca dùng đại kê kê đem lấp đầy tiểu huyệt mình, nhưng ca ca hiển nhiên không có ý định này.

“Âu Ni Tương……”

Lý Hạo Nhiên lại mở miệng trong thanh âm đã mang theo dính nhớp, “Em muốn……”

Ca ca hừ một tiếng, cố ý hỏi: “Lý Hạo Nhiên em muốn cái gì?”

Lý Hạo Nhiên ngắn ngủi trừu khí.

“Muốn bị côn ŧᏂịŧ ca ca lớn thao!”

Lý Hạo Nhiên lời vừa nói xuất khẩu, mặt liền nổi lên một trận đỏ ửng.

Ca ca cười một tiếng, dùng ngón tay ở ngực phải cậu véo một chút, như nguyện thu hoạch Lý Hạo Nhiên một tiếng rêи ɾỉ nôn nóng.

“Lặp lại lần nữa?”

Lý Hạo Nhiên hơi hơi nâng cổ nhìn mặt ca ca đắc ý, đem đầu ngẩng gần sát hắn, tặng kèm ca ca một cái hôn sâu hung mãnh. Đầu lưỡi duỗi nhập miệng ca ca, đầu lưỡi nhỏ không ngừng quấy, chờ đầu lưỡi từ từ miệng ca ca vươn ra, mang theo rất nhiều nước bọt.

“Cầu ca ca dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao em!”

“Rất sẵn lòng.”

Chương 2: Còng tay play, trói play, đùa bỡn đầṳ ѵú, song bào thai đồng thời đạt cao trào

Lý Hạo Nhiên muốn giơ tay thay ca ca vuốt mày, nhưng còng tay “Cách” va chạm ra tiếng đành phải thôi.

Ca ca Lý Hạo Minh đem bàn dọn đến trước mặt đệ đệ, đứng ở trước cạnh bàn, móc ra khăn mặt màu trắng tùy thân mang theo xoa xoa máu trên mặt cậu.

“Anh còn không có động tư hình đâu em liền chiêu đến sạch sẽ, thật đúng là mị lực.”

“Muốn thế nào xử trí còn không phải ca ca định đoạt.”

Lý Hạo Nhiên nhàn nhạt cười một cái.

Hạo Minh nhướng mày, thuận tay vo tròn khăn mặt, nhéo cằm cậu: “Há mồm.”

“Làm gì?” Lý Hạo Nhiên có chút mờ mịt nhìn hắn.

Ca ca cười thở dài: “Ngoan, há mồm.”

Đệ đệ không rõ hắn muốn làm cái gì, vừa mới nói nửa câu: “Anh muốn làm gì…… Ngô!”

Hạo minh nhanh chân lẹ tay nhét khăn vào, lại đè đè: “Nói đúng, đêm nay làm em.”

Lý Hạo Nhiên sửng sốt một chút, ca ca xoay người ở ngăn tủ tìm ra một lọ thuốc mỡ trở về:

“Thứ tốt gia tăng thân thể mẫn cảm. Có cái gì không có đãi, tốt nhất cùng nhau nhận.”

Nói, cười cởϊ qυầи, cách qυầи ɭóŧ vuốt ve thứ cực nóng.

Hồi lâu chưa đặt chân kɧoáı ©ảʍ cùng nhau nảy lên, Lý Hạo Nhiên trước mắt đột nhiên đen, không khỏi thở nhẹ ra tiếng: “Ngô……”

Ca ca nhìn nhìn lều trại nhỏ đối phương, đầu ngón tay khẽ chạm mũi nhọn: “Sách, mẫn cảm như vậy.”

Hắn vặn nắp bình, dính chút thuốc mỡ bôi lên đầṳ ѵú cậu, dọc theo đường cong từ trên xuống dưới vuốt ve, ngón tay ấn nhéo đầṳ ѵú xoa nắn. Người nửa tựa lưng vào ghế ngồi phập phồng ngực nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, cắn khăn trong miệng tận lực không phát ra rêи ɾỉ kêu to, thân thể lại đong đưa kháng nghị.

Hạo minh thấy thế lại muốn sờ toàn thân cậu, đỉnh qυầи ɭóŧ đã ướt một mảnh, nhẹ nhéo một chút đổi đến cậu rùng mình rất nhỏ.

Thêm Bình Luận