Chương 14

Huyện Viễn Sơn, Diệp Hàn Thanh nhìn những địa danh xa lạ trên tin tức, cuối cùng cũng tìm ra khi lục lọi trong góc ký ức của mình. Lúc đó hắn hẳn mới hai mươi tư tuổi, vào Diệp thị không lâu, vì để dựng lên hình ảnh tích cực cho công ty, cũng đồng thời vì tích phúc cho người mẹ ốm yếu, cho nên Diệp Hàn Thanh thường xuyên lộ diện tham gia các hoạt động từ thiện, trước đó hắn đã từng nghe qua, làm nhiều việc thiện, có thể giúp người bên cạnh tích nhiều phước báu.

Diệp Hàn Thanh cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ở huyện Viễn Sơn, nhưng thời gian đã qua rất lâu rồi, hắn đã tham gia nhiều hoạt động như thế nên bản thân hắn không hề nhớ rõ, càng không thể nhớ nỗi chuyện liên quan đến Ôn Nhuận lúc nhỏ như thế nào. Có lẽ lúc đó, hắn cơ bản là không chú ý tới nụ cười ngại ngùng của thiếu niên đứng bên cạnh.

Ánh mắt cảm thán rơi trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuận, Diệp Hàn Thanh hắn không nhớ rõ cậu, vậy cậu còn nhớ rõ hắn không?

Lý trí nói cho Diệp Hàn Thanh biết cậu chắc hẳn là không nhớ nữa rồi, chẳng qua chỉ là một người quyên góp của sáu năm trước mà thôi, ai mà có thể đặt người ấy vào trong tim chứ. Nhưng những cảm xúc bị dồn nén lại quay cuồng khiến hắn nhớ tới cặp mắt đen bóng của Ôn Nhuận, hắn đã từng kiên định nói cậu là người tốt, cũng từng có ý định tiếp cận cậu nhưng lại không cần cái gì. Diệp Hàn Thanh cười khẽ một tiếng, ngón tay cái đυ.ng một cái vào mặt chàng trai nhỏ trên tin tức.

Cho nên, có lẽ còn nhớ kỹ mà phải không?

Giờ khắc này trong lòng hắn có những niềm vui không thể thốt ra thành lời. Sau khi mẹ hắn đã mất và em gái trở thành người thực vật, hắn liền dừng tất cả hoạt động từ thiện, trước đây Diệp Hàn Thanh tin vào việc tích phúc nhưng sau này hắn không tin nữa. Trong lòng hắn chỉ còn lại hận ý đối với Diệp Mậu Khai và Diệp gia, hai người hắn quan tâm nhất, một người âm dương cách biệt, một người thì sống không bằng chết, chút lòng tốt cuối cùng của hắn sớm đã bị mài mòn sạch sẽ. Cái gọi là nhân quả báo ứng chẳng qua chỉ là lời bịa đặt của những kẻ vô dụng tự lừa mình dối người mà thôi, thật chẳng ngờ sát nhân phóng hỏa đốt kim đai, tu cầu sửa đường vô thi hài*. Trên đời này việc bất công quá nhiều, Diệp gia chính là ví dụ đẫm máu sống sờ sờ đó.

*sát nhân phóng hỏa đốt kim đai, tu cầu sửa đường vô thi hài” có nghĩa là kẻ xấu được hưởng mọi vinh hoa phú quý sau khi làm tất cả những điều tồi tệ, trong khi những người chăm chỉ sửa chữa cầu đường lại kết thúc một cách bi thảm mà không có của cải gì, điều này châm biếm sự bất công của xã hội hiện đại.

Diệp Hàn Thanh không còn tin thiện ác gì đó về sau gặp được báo ứng, hắn lựa chọn tự tay mình báo thù cho mẹ và em gái.

Đây niềm tin kiên định của hắn trong suốt năm năm qua. Nhưng giờ phút này, nhìn vào ảnh chụp màn hình trên điện thoại di động nhỏ, niềm tin của hắn bắt đầu lung lay. Trên tin tức chàng trai đang cười ngại ngùng, trong mắt là ánh sáng hy vọng, Diệc Hàn Thanh cụp mắt xuống, khóe miệng thẳng tắp nhẹ nhàng nhếch lên, nghĩ thầm, làm nhiều việc thiện như vậy, cũng không phải là không có ích gì.

Sống lưng căng thẳng từ từ thả lỏng, Diệp Hàn Thanh dựa vào chiếc ghế da lớn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới bấm vào số nội bộ của thư ký.

“… Tìm lại sổ kế hoạch của quỹ từ thiện đã bị chấm dứt trước đó.”

“Đúng, hoàn thiện nó và khởi động lại từ đầu.”

“Dùng với danh nghĩa Diệp tiểu thư.”

Phỏng vấn xong được nghỉ ngơi hai ngày, số thứ hai bắt đầu ghi hình. Vẫn là khu sân nhỏ ban đầu, vẫn là những người trước kia và hương vị đều giữ nguyên như cũ.

Lần này Ôn Nhuận chuẩn bị khá đầy đủ, cậu lén lút giấu trứng vịt muối, cơm trộn, pate và lão can ma* vào trong vali. Cậu phát hiện ra chương trình số đầu tiên, ekip không kiểm tra hành lý của khách mời.

*Lão can ma là một thương hiệu ớt sa tế

Khu sân nhỏ vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, trải qua năm ngày ở chung ở số đầu tiên, về sau mọi người quen thuộc rất nhiều, Trương Lục nhìn thấy Ôn Nhuận liền không nhịn được trêu chọc: “Ôn Nhuận, sau này liền nhờ cậu giúp đỡ chúng tôi có cuộc sống đầy đủ.”

Ôn Nhuận cười: “Không phải nói kỳ này không cắt lúa sao?”

Bởi vì lúa dù sao cũng tính theo mùa vụ, không thể cứ thể mà trồng rồi kêu người đi thu hoặc, cho nên kỳ này lấy vật đổi vật “tiền tệ” thông dụng thành bông. Mùa này đúng lúc là thời điểm tốt để thu hoạch bông.

Tạ Ngọc Phàn kêu rên: ” Nhưng mà chúng tôi không biết cách thu hoạch bông mà.” Cô nàng tràn ngập mong đợi nhìn Ôn Nhuận: “Ôn Nhuận, cậu biết không?”

Bông? Ôn Nhuận gật đầu: “Biết.”

Tạ Ngọc Phàn gần như là muốn tiến lên ôm chân chó cậu mà nói: “Từ nay về sau tôi sẽ là tiểu đệ của cậu, cậu kêu tôi đánh Trương Lục, tôi sẽ không đánh Cù Hạo Văn.”

Trương Lục: “? ? ?”

Cù Hạo Văn: “…”

Hoàng Tử Ngọc ở một bên không chen lời vào, thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, nhanh chóng bổ sung một câu: “Đúng thế, đúng thế, về sau chúng tôi liền dựa vào cậu.”

Một trần cười đùa của mọi người đi qua, liền quay trở về thu dọn hành lí. Phân chia phòng cũng giống như đợt trước, ba nam ở một phòng, hai nữ ở một phòng.

Mặc dù là sân nhỏ nhà nông, nhưng ekip đã dọn dẹp từ trước toàn bộ đều rất sạch sẽ. Thầy Phách khiêng cái camera canh giữ ở bên cạnh, Ôn Nhuận ho nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi Cù Hạo Văn: “Quy tắc chương trình là gì ấy nhỉ? Tôi bỗng nhiên không nhớ rõ rồi, anh còn nhớ không?”

Cù Hạo Văn nhìn cậu không rõ vì sao, nói lại quy tắc một lần.

Ôn Nhuận quay đầu lại trưng cầu thầy Phách, ánh mắt đặc biệt ngây thơ: “Anh ấy nhớ không sai chứ? Còn gì thiếu không ạ?”

Mí mắt thầy Phách giật giật, sao vẫn luôn có cảm giác rằng có một âm mưu gì đang chờ mình nhỉ, nhớ lại một lần, do dự gật đầu, cuối cùng lại không yên lòng cùng tổ đạo diễn xác nhận lại một lần, đạo diễn ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, liền nói đúng, không khác biệt gì lắm.

Ôn Nhuận vui mừng, mở hành lý lấy ra mười quả trứng muối, hai bình pate hai bình lão can ma: “Tốt rồi, quy định không nói không được tự mang đồ ăn.”

Tổ đạo diễn: “…”

“Cậu vậy mà tìm được lỗ hổng trong quy tắc.”

Ôn Nhuận vô tội nói: “Nhưng tôi đã hỏi mọi người, không ai nói là không thể tự mang đồ ăn.”

Trương Lục cũng đứng ra phụ họa: “Đúng vậy, chính mọi người không nói rõ ràng, sao có thể tính vào vi phạm quy định được!”

Cù Hạo Văn cũng gật đầu: “Không thể tính là vi phạm.”

Tổ đạo diễn: “…”

Ba vị nam khách mời dựa vào lý lẽ biện luận , cuối cùng cũng bảo vệ được trứng vịt muối, pate và lão can ma. Tổ đạo diễn thua cuộc cũng chỉ tức giận tăng thêm quy định “Cấm khách mời tự mang đồ ăn.”

Ôn Nhuận đem đồ ăn đặt vào trong tủ lạnh, Tạ Ngọc Phàn trông thấy thì mừng như điên, cuối cùng theo ý muốn ban đầu cho Ôn Nhuận một cái ôm: “Cậu quả thật là Doremon.”

Hoàng Tử Ngọc cũng cười đến gần: “Ôn Nhuận, cậu thật là lợi hại nha, chúng tôi đều không nghĩ tới cái này.”

Tạ Ngọc Phàn âm thầm đảo mắt qua.

Ôn Nhuận khách khí cười với cô, trong lòng thật có chút cảnh giác, Trịnh Tuyên khi ghi hình xong số đầu tiên từng nhắc nhở qua cậu, nói Hoàng Tử Ngọc rất thích lăng xê, quả nhiên sau khi số đầu tiên phát sóng, những thông cáo tâng bốc cô của Tạ Ngọc Phàn được phát lên vài bản, fan hâm mộ hai bên xâu xé lẫn nhau, fan của Tạ Ngọc Phàn nhiều hơn, mặc dù thắng lợi áp đảo, nhưng nhìn thấy cái kiểu thông cáo lôi kéo mỗi ngày đều bay phấp phới thì không khỏi không thoải mái.

….

Bởi vì lần ghi hình số đầu tiên bất ngờ nổi tiếng, ekip vì muốn tiếp diễn kỳ một cái thể loại làm ruộng (giày vò) hardcore (biếи ŧɦái) hơn, thời gian ghi hình của kì thứ hai kéo dài đến tận bảy ngày. Đồng thời đem “tiền tệ” thông dụng đổi thành “bông”. Một cân bông đổi lấy ba cân gạo. Còn thịt và rau quả vẫn phải đi sang nhà hàng xóm giúp đỡ làm việc để đổi lấy.

Một hàng năm người đến cánh đồng bông trước, tháng mười chính là lúc thích hợp để thu hoạch bông, bông trong cánh đồng bông bị nắng chiếu vào nứt ra tới tấp, nhìn ra xa cánh đồng một mảnh tuyết trắng xoá. Tổ chương trình cung cấp mũ rơm, áo khoác chống bụi, còn có cả cái túi cho bọn họ. Công việc này trái lại không cần tiêu tốn sức lực, chỉ là phơi nắng dưới mặt trời chói chang, tiếp đó đứng hái bông. Ôn Nhuận trang bị cho bản thân thật tốt, cầm lấy một cái làm mẫu nói: “Việc này đơn giản hơn nhiều so với việc cắt lúa, kéo nhẹ bông trắng ra khỏi vỏ là được.” Những cục bông bị nứt ra do nắng chiếu vào nhẹ nhàng căng ra và từ bên trong cái vỏ lộ ra rồi, thực sự không khó chút nào.

Vài người sôi nổi bắt đầu thử, bởi vì là lần đầu tiên hái bông, nhóm khách mời rất hưng phấn, Ôn Nhuận thấy bọn họ hái rất vui vẻ, liền nói: “Để ba người ở chỗ này hái đi, ai cùng tôi đi đến nhà hàng xóm làm việc?”

Trương Lục dùng sức lắc đầu: “Tôi muốn hái bông!”

Thế là cuối cùng Cù Hạo Văn và Ôn Nhuận cùng đi đến nhà hàng xóm làm việc, việc làm ở nhà dân đã được tổ đạo diễn sớm sắp xếp, bọn họ sẽ không nói với khách mời nhà nào cần giúp đỡ, để khách mời tự đến từng nhà tìm. Cù Hạo Văn ít nói, chỉ để Ôn Nhuận đến hỏi.

Cậu đẹp trai lại nhỏ nhắn, cong mắt cười khi nhìn thấy người, lúc đầu tổ chương trình muốn nâng cao độ khó, cố ý sắp đặt một nhà có những con người không dễ tìm để thiết lập nhiệm vụ, kết quả là có ông cụ nhìn Ôn Nhuận thấy thích, lôi kéo cậu lén lút nói: “Ta lúc trước trông thấy nhà A Khánh được đạo diễn gọi. Cậu đi qua nhà hắn thử xem.” Sau đó còn săn sóc mà chỉ nhà A Khánh ở đâu nữa.

Thầy Phách & tổ đạo diễn: “…”

Tại sao có thể nói chuyện này ra vậy!

Ôn Nhuận cười tủm tỉm cảm ơn ông cụ, không cần tốn nhiều sức tìm ra sân nhỏ khuất sau dãy nhà, nơi đó chính là nhà A Khánh.

Ôn Nhuận gõ cửa, lễ phép hỏi: “Xin chào, xin hỏi nhà anh chị cần trợ giúp gì không?”

Người mở cửa là chị dâu của A Khánh, nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt thân thiện, thắc mắc mà hỏi tại sao họ có thể tìm đến đây nhanh vậy. Ôn Nhuận mỉm cười nói trong thôn có một ông cụ lén lút nói cho cậu biết. Chị dâu của A Khánh cũng cười theo, không tiếp tục làm khó bọn họ nữa, chỉ vào chuồng heo nói: “Tôi hôm nay muốn đi vào huyện trong, hai người có thể giúp tôi dọn sạch sẽ chuồng heo, rồi lại cho heo ăn là được rồi, chờ tôi trở về sẽ cho hai người một miếng thịt ba chỉ.”

Chị dâu của A Khánh dạy cho bọn họ cách chế biến thức ăn cho heo, sau đó lại dạy cho bọn họ cách dọn chuồng, làm như thật rồi xách túi ra ngoài. Cù Hạo Văn khổ đại cừu thâm trừng mắt với mấy con heo đang ăn, chuẩn bị tâm lý cho công việc khó khăn sau đó, cầm lấy ống nước cùng với Ôn Nhuận cọ rửa chuồng heo.

Mặc dù nói là dọn chuồng heo, nhưng dẫu sao cũng là một đại minh tinh chưa từng làm qua công việc bẩn thỉu này, tổ chương trình không dám làm quá, thật ra chuồng heo coi như sạch sẽ rồi, chỉ là đồ ăn bị heo con văng khắp nơi.

Hai người đeo găng tay, một người cầm ống nước, đầu tiên đem đồ ăn dưới đất ở chuồng heo dùng một lực lớn cọ rửa qua một lần, sau đó tắm cho thân thể năm con heo. Lúc này nhóm heo con chưa lớn, từng con béo ụ trắng bóng, rửa sạch sẽ cái đuôi đang vung qua vung lại, mang lại cảm giác kì dị. Ôn Nhuận nhớ tới phong trào nuôi heo trên Weibo trước đây, đi tìm tổ đạo diễn cho mượn bút đánh dấu, chạy vào chuồng heo tóm lấy heo con béo nhất, trên trán nó vẽ một bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Về sau gọi ngươi là Tiểu Hoa, chờ chương trình ghi được bốn đến năm kì nữa, ngươi đã trưởng thành, đến lúc đó có thể có thịt heo mới để ăn!”

Tiểu Hoa thân hình mũm mĩm run lên, phát ra âm thanh rầm rì.

Cù Hạo Văn yên lặng nhìn cậu, dường như là lần đầu tiên biết cậu.





Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Ôn đáng yêu, nuôi heo online.