Chương 1

“Diệp. Diệp tổng, ngài tìm tôi?”

Thiếu niên mặc hoodie có mũ và quần jean sáng màu quy củ đứng trước bàn làm việc bằng gỗ lim, cậu có chút khẩn trương, hệt như một học sinh đang đối mặt nói chuyện với chủ nhiệm lớp, ngón tay mảnh trắng noãn dùng sức lôi vạt áo, móng tay hồng nhạt bởi vì dùng sức quá mức mà có chút phiếm hồng.

Diệp Hàn Thanh không nói gì, ánh mắt rất có tính xâm lược ở trên người đối phương nhiều lần đánh giá. Bên tai lờ mờ vang lên cuộc đối thoại nghe được lúc sáng.

“Nghe nói lại có tiểu tiện nhân có ý nghĩ muốn bò giường bị Diệp tổng đánh gãy chân.”

Có người trong kinh ngạc lại mang theo hả hê khi người khác gặp họa “Loại người như Diệp tổng còn có người dám bò giường? Nghe nói từ sau khi hắn bị tai nạn xe cộ gãy chân, tính tình liền đặc biệt ngang ngược, chỉ cần không vui liền lấy nghệ sĩ công ty ra trút giận, trước kia không phải có một người rất nổi bởi vì không cẩn thận đυ.ng hắn bỗng chốc bị đóng băng(1) sao?”

Các thiếu niên cười khúc khích một trận, thiếu niên trắng nõn đứng bên cạnh chau mày, có chút tức giận phản bác, “Diệp tổng không phải là người như thế.”

“Hắn rất tốt!”

Các thiếu niên “xuỵt” một trận, tiếp theo lại hi hi ha ha trào phúng, “Ôn Nhuận, cậu không phải cũng muốn bò giường của Diệp tổng đi?”

“Chậc chậc, cũng không nhìn xem leo lên rồi có còn mạng để xuống hay không.”

“Đúng đó, khuyên cậu vẫn là mạng quan trọng…”

Phía sau nói cái gì Diệp Hàn Thanh không tiếp tục nghe, chỉ nhớ rõ bộ dáng tức giận đến mặt cũng đỏ lên của thiếu niên.

Diệp Hàn Thanh âm thầm cười nhạo. Hắn? Người tốt?

Đừng nói những thiếu niên kia, ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân thế mà lại là người tốt, hắn quyết định để thiếu niên không biết trời cao đất rộng này mở mang một chút cái gì gọi là người xấu.

“Tên gì?”

Ngón tay Diệp Hàn Thanh trên bàn gỗ gõ theo nhịp.

“Ôn Nhuận.” Cậu thiếu niên nọ vì lo lắng mà hơi cử động thân thể, lúc đáp lời cúi thấp đầu, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Diệp Hàn Thanh cười, quả nhiên vẫn là cừu non không biết lòng người hiểm ác. Hắn không còn gõ bàn, vẫy vẫy tay, “Đến chỗ tôi.”

Ôn Nhuận vừa mờ mịt vừa nghi hoặc vòng qua bàn gỗ lim, ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, một đôi mắt đen như tên của cậu, mờ mịt sương mù, dịu dàng ngoan ngoãn.

Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên bị khơi gợi hứng thú, chuyển động xe lăn đến gần cậu, tay phủ lấy bên sườn eo cậu, cố ý mang thanh âm khàn khàn mờ ám mà hỏi: “Biết tôi gọi em tới làm gì không?”

Dưới lòng bàn tay hắn, thân thể của cậu thiếu niên hơi run, thế nhưng cậu không có né ra, ngoan ngoãn cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại gục đầu xuống, lỗ tai hơi đỏ, lắc rồi lại gật gật đầu.

Ban đầu không rõ, nhưng hiện tại…Dường như đã hiểu ra.

Diệp Hàn Thanh cong khóe miệng, đáy mắt lại không mang ý cười, hứng thú vừa gợi lên bởi vì thiếu niên vâng theo lại trở nên mất hứng, thế nhưng hắn vẫn chưa quên mục đích hôm nay.

Ngón tay lật vạt áo lên chui vào, cảm thụ được làn da căng mịn của tuổi trẻ, Diệp Hàn Thanh cười khẽ một tiếng, kéo cậu ngồi lên đùi, giữa hắn và bàn làm việc, “Em muốn cái gì?”

Eo và thân thể Ôn Nhuận run rẩy vẫn còn muốn nhấc người lên một cách vô ích, không dám quá đè lên chân của hắn. Diệp Hàn Thanh năm năm trước gặp một trận tai nạn xe cộ, từ đó hai chân tàn tật.

Lời của Diệp Hàn Thanh khiến cậu ngẩng đầu lên, tạm thời không có tinh lực quan tâm phía sau. Trên lưng có bàn tay hơi thô ráp, cậu nghe có chút không hiểu, con ngươi dịu dàng đầy nghi hoặc, “Cái gì?”

“Show, phim truyền hình hay là phim điện ảnh?”

Diệp Hàn Thanh rút tay ra, kìm lấy cái cằm của cậu, ngón tay cái ở trên môi nhợt nhạt không nặng không nhẹ chà xát.

Lỗ tai Ôn Nhuận càng đỏ, con mắt mịt mờ sương mù, đáy mắt cũng rất sạch sẽ, đại não chậm chạp rốt cuộc quay lại, khe khẽ lắc đầu, nói thật nhỏ: “Không muốn.”

Nét cười của Diệp Hàn Thanh nhạt đi, gần như là dán vành tai của cậu, nói: “Thế không phải là phí công bị tôi làm?”

Hơi thở ấm áp phả vào trên tai mẫn cảm, mặt Ôn Nhuận đỏ muốn nhỏ máu, hận không thể giấu đầu mình vào trong cổ áo.

Cậu không lên tiếng, thái độ như vậy gần như là chấp nhận.

“Diệp Hàn Thanh cho đến bây giờ không chiếm không tiện nghi của người khác.” Cười nhạo một tiếng, Diệp Hàn Thanh cứng rắn nâng đầu của cậu lên, ánh mắt âm trầm tựa hồ muốn xuyên thấu qua đôi mắt nhìn vào đáy lòng của cậu, “Em chọn một.”

Ôn Nhuận vẫn lắc đầu, một đôi mắt sạch sẽ nhìn hắn, bên trong không có tham lam cũng không có du͙© vọиɠ, rất đơn thuần, giống như con cừu non không hiểu chuyện, không chút nào biết mình đối mặt chính là ma quỷ như thế nào.

Diệp Hàn Thanh cảm thấy mình có bệnh, đi so đo cái gì với một đứa nhỏ, hắn buông lỏng tay, nâng người từ chân mình lên. Ôn Nhuận nhận ra ý đồ của hắn, hoảng loạn thong thả đứng lên, bộ dàng phục tùng cụp mắt, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo.

Nắn nắn mi tâm, Diệp Hàn Thanh bực bội nói: “Em ra ngoài đi.”

Ôn Nhuận chớp chớp mắt, nghi hoặc không hiểu, “Không…Sao?” lời ở giữa quá xấu hổ bị tĩnh lược, tiếng cậu như muỗi vo ve.

Diệp Hàn Thanh thiếu chút nữa bị cậu chọc cười, khoát khoát tay để cậu ra ngoài.

Ôn Nhuận cẩn thận mỗi bước đi ra. Đây là lần thứ nhất cậu ở khoảng cách gần như vậy nhìn Diệp Hàn Thanh, ánh mắt rơi vào trên đùi của hắn, có chút đau lòng.

Diệp Hàn Thanh không nhớ rõ cậu. Thế nhưng chuyện này bình thường, hàng năm hắn giúp đỡ học sinh nghèo khó nhiều như vậy, cậu chỉ là một người không đáng chú ý trong đó, bị quên mất là chuyện cũng không ngoài ý muốn. Cậu hao hết sức lực thoát ra từ một sơn thôn xa xôi, lại ký hợp đồng với truyền thông Tinh Vực. Chẳng qua là ngắm nhìn ân nhân của mình một chút, xem xem người đó có ổn hay không mà thôi.

Ôn Nhuận xuất thân từ sơn thôn xa xôi, trong nhà còn có ba anh chị em, lại thêm ông bà nội một nhà tám miệng ăn toàn bộ nhờ điểm này nuôi sống, thật là nghèo đến không một xu dính túi. Ôn Nhuận là con thứ ba trong bốn anh chị em từ nhỏ thành tích tốt, cha Ôn cắn răng cho cậu lên cấp ba, cậu cũng không chịu thua kém, kỳ thi trở lại luôn là hạng nhất(2), nhưng lớp mười một năm đó mẹ cậu sinh bệnh một trận, kinh tế trong nhà triệt để sụp đổ. Ngay thời điểm Ôn Nhuận cắn răng chuẩn bị nghỉ học, Diệp Hàn Thanh xuất hiện.

Lớp 11 năm đó Diệp Hàn Thanh mới 24 tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao, lúc nói chuyện khóe miệng mỉm cười, thanh âm ôn hòa trầm thấp như gió xuân tháng hai phất qua cây liễu. Hắn bị một đám lãnh đão trường học nhiệt tình vây quanh, trong đèn sân khấu nhấp nháy trao học bổng giúp đỡ cho Ôn Nhuận.

Khi đó Ôn Nhuận là đại biểu học sinh ưu tú, cũng là đại biểu học sinh nghèo khó.

Diệp Hàn Thanh giúp đỡ học bổng, để cậu sống hết cấp ba, thi đậu Q đại, trở thành Phượng Hoàng vàng duy nhất ở sơn thôi nhỏ xa xôi bay ra ổ gà.

Đáng tiếc là người tốt như thế lại trong một năm sau gặp tai nạn xe cộ, Ôn Nhuận khi đó học lớp 12, chỉ có trên TV trường học thoáng nhìn tin tức ngắn ngủi, nghe nói người thừa kế tập đoàn Diệp thị xảy ra tai nạn xe cộ, Ôn Nhuận chỉ nhìn thấy một người cả người là máu được đưa lên càng cứu thương, cái tin tức kia liền qua.

Về sau cậu mượn điện thoại bạn học lướt một chút, mới biết được xảy ra chuyện không chỉ có Diệp Hàn Thanh, còn có mẹ và em gái của hắn. Nhưng tin tức tỉ mỉ không biết, internet không có.

Sau đó Ôn Nhuận thi đại học, là thủ khoa thành phố trong kỳ thi đó, trường học trong huyện và trong thành phố đều trao tiền thưởng, cậu do dự mãi, điền nguyện vọng là Q đại cùng một thành phố với Diệp Hàn Thanh.

Bốn năm đại học kỳ thật không có gặp nhau, sau tai nạn xe cộ Diệp Hàn Thanh cũng không còn tham gia qua hoạt động từ thiện gì, tin tức cũng không tiếp tục lộ mặt, Ôn Nhuận chỉ biết là hắn là tổng giám đốc của truyền thông Tinh Vực.

Khéo léo chính là sau khi tốt nghiệp đại học cậu đi tìm việc làm, lúc đi ngang qua ký túc xá truyền thông Tinh Vực dừng lại lâu hơn một chút, liền bị người đại diện Tống Lại coi trọng, hỏi cậu có ý muốn ký hợp đồng hay không.

Ôn Nhuận lúc ấy khả năng là đầu óc không minh mẫn lắm, quỷ thần xui khiến đáp ứng.

Hợp đồng này ký chính là năm năm.

Ôn Nhuận không phải xuất thân chính quy, rất nhiều thứ đều không hiểu, sau khi ký hợp đồng Tống Lại sắp xếp cho cậu rất nhiều chương trình học huấn luyến, nhiệm vụ hàng ngày của cậu chính là theo giáo viên lên lớp, trừ thời gian ăn cơm và đi ngủ còn lại đều đang đi học. Thời gian huấn luyện tăng ba tháng, Tống Lại liền nhét cậu vào trong đoàn làm phim, nam số N. Ôn Nhuận ngược lại rất thỏa mãn, cậu trước sau như một đều là nghiêm túc chân thật, làm một chuyện kính (3) một chuyện, không có tâm tư thừa thãi.

Sau khi đi theo hai ba cái đoàn làm phim vài lần, cậu chậm rãi tìm được một chút vui thú khi diễn xuất. Bản thân cậu là một người biết kiềm chế, nhưng diễn xuất chú trọng thu phóng cảm xúc, giữa vừa thu vừa phòng mà cậu diễn dịch (4) chính là cuộc sống của người khác, loại cảm giác này rất mới lạ, cũng làm cho người ta mê muội. Dù cho không vì thăm Diệp Hàn Thanh, cậu cũng nghĩ cố mà trân trọng phần công việc này.

Cậu trăm triệu lần không nghĩ đến lại có cơ hội có thể gặp Diệp Hàn Thanh.

So sánh lúc trước, Diệp Hàn âm thanh thay đổi rất nhiều, nhưng Ôn Nhuận từ đầu đến cuối đều khắc ghi lúc hắn trao phong thư học bổng cho cậu, một câu mang theo ý cười kia, “Cố lên, đừng từ bỏ.”

Bởi vì câu nói kia cậu một mực kiên trì, cho nên bất luận người trong công ty âm thầm nói Diệp Hàn Thanh hỉ nộ vô thường, tính cách gắt gỏng thế nào, cậu vẫn nguyện tin tưởng Diệp Hàn Thanh vẫn là Diệp Hàn Thanh kia, bản chất của một người sẽ không theo năm tháng đổi thay.

Khẽ thở dài một hơi, Ôn Nhuận dùng sức vuốt vuốt gương mặt đỏ lên của mình, thu lại suy nghĩ tiêu tán, thẳng lưng trở về ký túc xá.

Ký túc xá cũng là công ty sắp xếp, ba phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ cậu còn có hai bạn cùng phòng, đều là người mới dưới tay Tống Lại

Người khác vừa mới vào ký túc xá liền bị bạn cùng phòng Lục Trạm kéo lại, “Aiz, nghe nói cậu bị Diệp tổng gọi đến văn phòng? Cậu có không làm sao đi?” Y một bên nói một bên nháy mắt trên dưới dò xét Ôn Nhuận, tựa hồ muốn nhìn được điểm khác biệt.

Vừa nhắc đến lỗ tai Ôn Nhuận liền có chút bỏng, sức lực cũng không quá đầy đủ, “Không có… Làm sao…”

Lục Trạm không tin, “Vậy hắn bỗng nhiên tìm cậu làm gì?”

“…” Ôn Nhuận cau mày mím môi nghĩ lý do, càng tưởng tượng lỗ tai càng nóng, cậu không giỏi nói láo, trầm mặc thời gian dài liền để Lục Trạm nhìn ra chút gì, ánh mắt y trừng một cái liền tiếp tục hỏi, lại bị Thẩm Mục Tuân dùng một câu chặn trở về, “Lục Trạm, cậu hôm nay làm sao lại nói nhiều như vậy?”

Thẩm Mục Tuân lớn nhất trong ký túc xá, vào Tinh Vực cũng lâu nhất, tính cách nghiêm túc không nói nhiều nhưng đối với hai người bạn cùng phòng rất săn sóc, cho nên Lục Trạm luôn có chút sợ anh, còn vụиɠ ŧяộʍ càm ràm với Ôn Nhuận rằng trông thấy anh, y liền nhớ đến thầy chủ nhiệm cấp ba, có bóng ma.

Lục Trạm mắt đảo quanh không lại truy vấn ngọn nguồn, ngược lại anh em tốt ôm lấy bả vai Ôn Nhuận nói: “Tống ca bảo ngày mai có bữa tiệc cho cậu chuẩn bị, giống như có vai thích hợp với cậu, ngày mai mượn dịp ăn cơm cùng đạo diễn sản xuất gặp một lần, nếu hài lòng cậu liền có việc làm.”

Ôn Nhuận xuất đạo hơn một năm vẫn không có bọt nước, Tống Lại sắp xếp cho cậu mấy cái vai để cậu hút chút fan(5), nhưng cũng vẻn vẹn như thế, là tiểu trong suốt (6) điển hình. Tống Lại trước đó nhìn cậu nhan cao (7) khí chất cũng tốt, có tâm tư nâng cậu, nhưng trong tay hắn chỉ có ngần ấy tài nguyên, có thể để Ôn Nhuận lộ mặt nhưng muốn dựa vào cái này hồng (8) rất khó khăn. Thứ hai có thể Ôn Nhuận thật sự không có mệnh này, Tống Lại xào ngược xào lui đa dạng các loại vẫn không dậy nổi bọt nước.

Sau một quãng thời gian Tống Lại liền mệt mỏi, dần dần có ý tứ từ bỏ cậu. Cậu mặc dù dáng dấp tốt, nhưng trong vòng giải trí tuấn nam mỹ nữ như cá diếc sang sông, thật sự muốn nói đến cũng không có gì ngạc nhiên. Mơ hồ từ bỏ Ôn Nhuận rỗi rãi đã hai tháng.

Lục Trạm biết điều kiện trong nhà cậu không tốt, nghe nói Tống Lại cuối cùng cũng sắp xếp công tác cho cậu, vui vẻ lôi kéo cậu chọn trang phục cho bữa tiệc ngày mai.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp tổng: Thẳng thắn một chút đi, tôi muốn quy tắc ngầm với em.

Ôn Nhuận (cúi đầu thẹn thùng): … Được, được ạ.

Diệp tổng: ?

————–

Chú thích:

(1) nguyên văn “雪藏” (tuyết tàng): nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

(2) 回回考试都是年级第一 (hồi hồi khảo thí đều là niên cấp thứ nhất): chỗ này mình edit thoát đi vì không hiểu nghĩa lắm, mọi người hiểu thì nhắc mình ha

(3) “kính” trong nghĩa kính trọng, tôn kính. Ở đây ý nói là Ôn Nhuận làm chuyện gì cũng nghiêm túc

(4)”diễn dịch”: Diễn dịch là một phương pháp suy luận nhờ dựa vào các quy luật luận lý để rút ra kết quả tất yếu

(5) nguyên văn 吸了点粉 (hút điểm phấn): Phấn = fan

(6) 小透明 (tiểu trong suốt): Ngôn ngữ mạng, từ này bắt nguồn từ manga “Hetalia” nhân vật “Matthew Williams”, có tính cách hiền lành và ít thích sự hiện diện. Anh ấy thường bị phớt lờ trong những dịp đông người. Anh ấy cố gắng cải thiện sự hiện diện của mình, nhưng luôn thất bại.

Đề cập đến những người có độ nhận diện thấp hoặc không có mặt trên mạng xã hội.

(7) nhan cao: nhan trong “nhan sắc”, giá trị vẻ đẹp cao, visual hàng top các thứ =)))

(8) 红 (hồng): trở nên nổi tiếng