Chương 31

Việc kinh doanh chủ yếu của Cố Tư Niên những năm qua đã dần chuyển sang Trung Quốc, nhưng y không thể bỏ việc ở nước ngoài, vì vậy phải đi đi về về liên tục. Lần này y đã ở nước ngoài gần một tháng. Đến gần Thanh Minh, khi nhận được tin nhắn của cháu trai, y vội lo liệu xong chuyện, nói rằng ngày mốt sẽ trở về, sau đó quay sang hỏi han về tình hình nhà họ Diệp. Sau khi Diệp Hàn Thanh trở về từ nhà họ DIệp lần trước, hắn cho người giả vờ trong lúc vô tình đâm chết Diệp Thu Nhuế với tin tức Chung Lăng đang bao nuôi người tình.

Khâu Kế Hà sinh một trai một gái, con trai út Diệp Thu Đình sớm đã không còn được sử dụng, không còn tác dụng lớn. Ngược lại người con gái này thừa hưởng bản chất thông minh xảo trá của mẹ, hai mẹ con liên thủ áp bức Diệp Mậu Khai đến chết. Bất quá nhược điểm của cô ta cũng lộ rõ ràng. Diệp Hàn Thanh nghĩ đến việc truyền tin tức về, nói Diệp gia gần đây nháo nhào gà chó không yên.

Chung Lăng chỉ sinh ra trong gia đình bình thường, dựa vào khuôn mặt dỗ dành Diệp Thu Nhuế gả cho anh ta, hai người trước mặt người khác tốt bao nhiêu bên trong lại như mèo với chó, thường xuyên cãi nhau. Diệp Thu Nhuế lòng cao hơn trời, nhưng cô ta dù sao cũng là con gái, có anh trai, em trai hậu thuẫn, Diệp Mậu Khai mặc dù chiều cô ta, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ để đứa con gái này tiếp quản công ty. Diệp Thu Nhuế không cam tâm suốt đời làm giám đốc tài vụ, hay lấy danh nghĩa đại tiểu thư để được chia hoa hồng. Một lòng muốn lật đổ Diệp Hàn Thanh, sau đó thế vị trí của em trai.

Đáng tiếc chính là cô ta tuy thông minh, nhưng thông minh có hạn. Mỗi lần ở công ty không thuận, thì sẽ đem nộ khí về nhà phát tiết trên người Chung Lăng.

Chung Lăng dựa vào cô ta nuôi, bên ngoài đối với cô ta ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đã sớm chán ghét, lấy tiền của Diệp Thu Nhuế đi nuôi tình nhân.

Diệp Hàn Thanh biết được tin tức này, liền đến giúp Diệp Thu Nhuế đâm chết tên tình nhân.

Diệp Thu Nhuế đã ly hôn với Chung Lăng một thời gian.

Cho người theo dõi nhà họ Diệp, Chung Lăng chạy tới Diệp gia quỳ nhận sai, chết sống không chịu ly hôn. Diệp Thu Nhuế nhìn hắn buồn nôn, lúc đầu đều đem người đuổi ra ngoài, về sau nhưng lại không biết Chung Lăng nói cái gì, Diệp Thu Nhuế bỗng nhiên thay đổi thái độ, lại đem người vào lại, hai người cùng nhau lên lầu.

Trên lầu hai vợ chồng nói cái gì không ai biết, nhưng là một lúc sau Diệp Thu Nhuế lại được Chung Lăng ôm xuống lầu đưa đi bệnh viện. Khâu Kế Hà đi bệnh viện chăm sóc con gái, Diệp Mậu Khai sau khi biết tin tức liền đem con rể hung hăng đánh một trận, chỉ là lần này Diệp Thu Nhuế cũng không đề cập tới ly hôn nữa.

Diệp Thu Nhuế trước sau thái độ chuyển biến quá nhanh, để Diệp Hàn Thanh hoài nghi cô ta có phải là có nhược điểm gì bị Chung Lăng nắm trong tay không. Dù sao hai người kết hôn cũng đã bốn năm, Chung Lăng cùng với cô ngày đêm ở chung, biết điểm yếu cũng không phải là lạ. Hắn liền cho thêm người ngày đêm theo dõi nhất cử nhất động nhà cũ của Diệp gia.

Bất quá nhưng không có động tĩnh gì, chỉ có thể tiếp tục theo dõi.

Một ngày trước lễ Thanh Minh, Cố Tư Niên trở về nước. Ngày kế tiếp, Diệp Hàn Thanh đi viện điều dưỡng đón em gái cùng vệ sĩ, ba người đi đến viếng mộ.

Nghĩa trang của mẹ Cố và ông nội nằm cạnh nhau, trên bia mộ ảnh đen trắng bên trên, khuôn mặt người phụ nữ mỹ lệ đang tươi cười dịu dàng. Cố Tư Niên đứng ở cuối, yên lặng nhìn ảnh đen trắng trên bia mộ, để Diệp Hàn Thanh cùng em gái ở lại rồi đi trước.

Diệp Hàn Thanh đặt một chùm hoa hồng đỏ ở trước bia mộ. Đây là hoa mà khi mẹ còn sống rất thích.

“Mẹ, con mang Gia Gia tới thăm người”. Nhẹ nhàng nắm chặt tay người trước mặt, Diệp Hàn Thanh đôi mắt ôn nhu, “Gia Gia bệnh tình rất ổn định, con ở nước ngoài tìm được một bác sĩ tốt, hắn đã từng thành công chữa khỏi cho ba người thực vật, con chuẩn bị để Gia Gia đi thử xem. Có lẽ qua mấy năm sau, có khi đổi thành Gia Gia đẩy con tới thăm người.”

Ánh mắt dịu dàng nhìn vào bức ảnh đen trắng, khóe miệng Diệp Hàn Thanh cong lên, chỉ vào lúc này, thù địch trong lòng hắn mới có thể giảm bớt, giống như trở về năm năm trước, hắn vẫn là thiếu gia nhà họ Diệp cường hãn với một vẻ ngoài nhẹ nhàng và một chút chậm chạp bên trong.

Cả vệ sĩ và Cố Tư Niên đều ở xa. Lúc này, hắn và em gái là những người duy nhất đứng trước ngôi mộ, Diệp Hàn Thanh đã kể cho người mẹ đang ngủ của mình về những điều hạnh phúc trong thời gian qua.

“Con đã gặp một cậu nhóc rất ngoan. Con rất thích cậu nhóc đó. Người từng nói rằng làm việc tốt có thể tích phúc. Mặc dù con không phản bác điều đó trước mặt mẹ, nhưng con thực sự đã không làm vậy. Trong lòng con không tin, nhưng con lại gặp phải cậu ấy, lại rất tự nhiên tin tưởng cậu ấy. Con lấy danh nghĩa Gia Gia tiếp tục công việc từ thiện, làm việc trước đây người luôn nghĩ đến, chúng con cũng sẽ tiếp tục làm tiếp.”

Nhìn chăm chú vào bia mộ của mẹ, hắn trầm giọng nói: “Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Gia Gia. Lần này mẹ không phải lo lắng cho chúng con nữa…”

Tiếng thì thầm trầm thấp của người đàn ông bay trong gió, và người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng mỉm cười dịu dàng như mọi khi. Phía xa có gió thổi qua, cành lá hoa hồng đỏ khẽ run lên, nơi mà Diệp Hàn Thanh không nhận ra, Diệp Gia đang say ngủ dường như cuối cùng cũng thức dậy sau giấc mơ, đôi mi đen dày của cô ấy khẽ run lên trong gió.

Sau khi hai người kia bày tỏ lòng kính trọng đối với mẹ của mình, Cố Tư Niên từ từ bước về phía trước và cầm bông hồng. Ánh mắt của y im lặng và trầm mặc, giống như nhiều năm trước đây, y không thể nói về nó. Muốn nhưng không thể.

Cố Tư Niên vốn là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi Cố gia. Chị Cố Tư Ngọc là người y đã quyết tâm bảo vệ từ khi còn nhỏ, đây là tâm nguyện của ba mẹ cũng như mong muốn của y.

Nhưng không biết từ bao giờ, sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến người đứa trẻ này thay đổi về phẩm chất. Ba mẹ coi y như con đẻ của mình, và chị gái Cố Tư Ngọc cũng coi y như em trai ruột của mình, nhưng y lại có sự ham muốn đối với viên ngọc quý của Cố gia.

Y áy náy, cũng khủng hoảng. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem phần tình cảm này nói ra miệng, chỉ muốn làm một người em tốt, sau khi cô kết hôn, công sức của ba mẹ cô được đền đáp, y cũng có thể nuôi cô, cho cô một gia đình để dựa vào.

Nhưng loại tâm tư thầm kín như vậy, y không thể giấu được. Y luôn nhớ đến ngày chị gái kết hôn, y say khướt không nhớ mình đã nói gì, nhưng y sẽ luôn nhớ về cô ấy với nụ cười và nói: “Tư Niên, em sẽ mãi là em trai của chị.”

Đầu óc y hôm đó rối bời, cũng ngày hôm đó y tự cắt tay mình.

Không dám đối mặt với chị gái một lần nữa, y chọn ra nước ngoài sống, rồi thời gian trôi nhanh, nghe tin chị đã có một con trai và một người con gái, có một cuộc sống hạnh phúc, y cố tình không đến thăm nữa. Chỉ cần nghĩ về chị ấy là tốt rồi.

Những tưởng cô đã gặp được người mình yêu, nhưng không ngờ khi Cố Tư Niên nghe tin lại chính là cái chết của cô. Khi đó, sau hơn một năm, y từ xa trở về nhà, nhưng chỉ thấy tấm bia mộ im lìm và tấm ảnh đen trắng..

Y muốn đến nhà họ Diệp để đòi lại công bằng cho chị gái mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đứa cháu trai mà tính tình thay đổi đáng kể. Y đã không gặp đứa cháu trai này từ lâu, và mơ hồ nhớ rằng hắn rất giống Diệp Mậu Khai khi còn nhỏ. Dù không thích người anh rể đó, và thậm chí không có ấn tượng tốt về cháu mình. Nhưng không gặp nhiều năm. Y phát hiện ra rằng cháu trai của mình thực sự giống chị gái mình.

Người chị của mình bị nhà họ Diệp sỉ nhục như vậy, y đã không bảo vệ được chị gái, nhưng không thể để người ta bắt nạt cháu trai mình được nữa. Giọng nói thay đổi. Cố Tư Niên nhìn người người phụ nữ trong bức di ảnh, quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau đứa cháu trai đang chờ đợi, mang theo một ý cười ôn nhu nói: “Trước kia em lo lắng nó quá cực đoan, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được. Hiện tại xem ra, cuối cùng cũng có thể nghĩ thông suốt rồi.”

“Chị ơi, em sẽ chăm sóc tốt cho anh em nó.” Cố Tư Niên vẫn cười nhẹ trên đôi mắt chua xót, “Chị đi rồi, em sẽ chăm sóc họ giúp chị.”

Ba người ở lại nghĩa trang hơn hai tiếng đồng hồ, tỏ lòng kính trọng với mẹ Cố và bà Cố, ông Cố, rồi từ từ rời đi.

Trong tiết Thanh Minh, có rất nhiều mưa. Khi họ đến thì trời không mưa, nhưng khi họ đi về thì trời lại đổ mưa. Trước tiên Diệp Hàn Thanh đưa Diệp Gia trở lại viện điều dưỡng, sau đó dùng bữa với Cố Tư Niên. Tiếng mưa mãi không dứt, vệ sĩ phái người xuống lầu, Diệp Hàn vẫy tay chào y rời đi, tự mình đi thang máy lên lầu.

Bánh xe lăn lăn trên thảm mà không phát ra tiếng động. Diệp Hàn Thanh mở cửa và đi vào. Vừa bật đèn, chưa kịp thay giày bước vào nhà thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa reo.

Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt, Diệp Hàn Thanh vừa mở cửa liền nhìn thấy Ôn Nhuận, người mặc một chiếc áo len trùm đầu màu vàng nhạt đang đứng ở cửa. Ôn Nhuận cầm trong tay một chiếc hộp đóng gói đẹp đẽ và tinh xảo, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, “Anh Diệp, tôi đã làm bánh Thanh đoàn*, vừa rồi nghe tin anh trở về, nên liền tới đưa quà cho anh.”





*Bánh Thanh đoàn

Diệp Hàn Thanh hơi nhướng mày, tầm mắt rơi vào cái hộp nhỏ mà người kia đưa cho.

Hộp màu xanh nhạt thắt nơ màu be, màu sắc tươi tắn, giống như con người của cậu.

Ôn Nhuận đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, tay đưa về phía trước, nhưng trong mắt xẹt qua lương tâm cắn rứt không dám nhìn hắn. Thật ra, cậu nói dối, Ôn Nhuận không phải đến khi nghe tin Diệp Hàn Thanh trở về. Hôm nay cậu ở nhà cả ngày, buổi sáng làm bánh thanh đoàn rồi đi bấm chuông cửa, mới phát hiện hắn không có ở nhà. Cậu ở nhà cả buổi chiều, đợi Diệp Hàn Thanh về.

Hai nhà ở gần nhau, Diệp Hàn Thanh trở về mở đèn, cậu có thể từ ban công nhìn thấy ánh sáng, thế mới biết hắn đã trở về.

Hôm nay là tiết thanh minh, cậu lường trước tâm tình của hắn đại khái sẽ không quá tốt, nên nghĩ trăm phương ngàn kế muốn an ủi. Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hàn Thanh chưa từng nói với cậu chuyện trong nhà, cậu tùy tiện nhắc đến có lẽ sẽ mạo phạm hắn, mới nghĩ đến làm bánh nhân đậu đỏ cùng thanh đoàn đưa cho Diệp Hàn Thanh.

“Tôi nghe nói rằng khi có tâm trạng không tốt, người ta sẽ cảm thấy tốt hơn khi ăn đồ ngọt.”

“Cám ơn.” Diệp Hàn Thanh đem cái hộp nhỏ tinh xảo đặt ở trên đùi, dùng ánh mắt ấm áp nhìn cậu, “Có muốn vào nhà ngồi chơi không?”

Ôn Nhuận lập tức lắc đầu, ánh mắt Diệp Hàn Thanh hơi trầm xuống, đã thấy tai người trước mặt đỏ lên, có chút cà lăm mời, “Tôi, tôi ở nhà không có việc gì, đã làm rất nhiều đồ ăn, anh vừa trở về còn chưa có ăn cơm? Không ngại… Có thể tới nhà tôi ăn…”

Cậu đỏ mặt khi mở miệng nói về chuyện đó, như thể một lời mời như vậy thật đáng xấu hổ. Diệp Hàn Thanh cảm thấy tâm trạng tốt hơn, và ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn, “Vậy thì tôi xin phép.”

Đôi mắt ấm áp của cậu sáng lên, giống như một chú cún con mới được thưởng, nếu trên đầu có đôi tai, có lẽ lúc này đã dựng đứng lên rồi.

“Tôi sẽ đem đồ vào phòng trước.” Miệng Diệp Hàn Thanh cong lên một đường vòng cung mềm mại, mang bánh thanh đoàn vào phòng, rồi cùng Ôn Nhuận đi vào phòng bên cạnh.