Chương 1: Nếu Diệp Cửu Nguyệt cứ đơ như khúc gỗ thì hắn đã chẳng thèm thế rồi

Diệp Cửu Nguyệt ở đại học là một sinh viên năm nhất vô cùng bình thường.

Thẩm Vị Hành là idol lưu lượng nổi tiếng nhất trong nước —— tuy rằng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, debut được 10 năm, năm nay 26 tuổi, đã trải qua thời gian cực kỳ nổi tiếng - gần như biến mất chả còn chút tăm hơi gì - nổi tiếng trở lại - rồi nổi đến tận bây giờ, nhưng vẻ ngoài vẫn nhìn rất mê hoặc lòng người, có nói là bạn học của Diệp Cửu Nguyệt cũng không quá.

Ba tháng trước, nếu có người nói Diệp Cửu Nguyệt cùng Thẩm Vị Hành có thể phát sinh ra mối quan hệ khác ngoài fans cùng thần tượng, Diệp Cửu Nguyệt sẽ cười cười. Nếu có người nói Diệp Cửu Nguyệt cùng Thẩm Vị Hành có thể phát triển trở thành loại quan hệ không minh bạch, Diệp Cửu Nguyệt sẽ cảm thấy đây là một kiểu lừa dối mới.

Diệp Cửu Nguyệt từ trong mơ tỉnh lại, im lặng mà nhìn Thẩm Vị Hành còn ngủ ở bên cạnh mình, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Thẩm Vị Hành lớn lên siêu đẹp trai, ngũ quan như được tạc mà thành, hơn nữa tỉ lệ còn vô cùng cân đối, nhìn đặc biệt giống một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, hơn nữa vị thiếu gia này lớn lên còn giống như một bá đạo tổng tài —— nhưng fans đều biết, Thẩm Vị Hành từ hồi còn nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ cực, căn bản chưa được hưởng hạnh phúc ngày nào, sở dĩ có thể được như bây giờ, đều coi như là của trời bồi thường lại.

Diệp Cửu Nguyệt nhìn hắn một hồi lâu, bản chất hám sắc trỗi dậy, không nhịn được thò lại gần hôn cho phát.

Thẩm Vị Hành trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày.

Hắn nhíu mày cũng rất đẹp.

Cau mày mở mắt ra bộ dáng cũng đẹp.

Dáng vẻ lúc mới vừa tỉnh ngủ có chút không kiên nhẫn thanh âm mông lung mà nói "Nóng chết đi được, đừng có qua đây!” — dù vẫn rất đẹp đấy, cơ mà làm cậu hơi xấu hổ.

Nhưng mà, làm bạn giường sao? Thôi cũng bình thường.

Diệp Cửu Nguyệt đã rất thỏa mãn rồi, nếu ở 3 tháng trước cậu nghĩ cũng chả dám nghĩ đến việc này. Mà hiện tại ai cũng không bị hại gì, chí ít thì cậu không thấy mình thiệt thòi chỗ nào.

Diệp Cửu Nguyệt thấp giọng nói chào buổi sáng, sau đó vυ"t đi mặc quần áo đánh răng rửa mặt, rồi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Bạn Thẩm idol vì muốn giữ dáng nên không ăn được nhiều đồ mấy, nhưng bắt bẻ thì thôi rồi. Vừa không muốn ăn cơm hộp, vừa chê Diệp Cửu Nguyệt nấu cơm không ngon.

Tuy rằng đúng thật là Diệp Cửu Nguyệt không giỏi chuyện bếp núc cho lắm.

Thẩm Vị Hành cũng không ngủ được nữa, liền nằm ở trên giường lướt Weibo, chọn mấy cái tin của nghệ sĩ có hợp tác cùng trả lời lại, mãi một lúc sau, nghe được Diệp Cửu Nguyệt thúc giục mới chậm rì rì mà đứng dậy.

Diệp Cửu Nguyệt làm đồ ăn cực kỳ bình thường, giống như con người của cậu vậy. Nói tốt không phải mà nói hư cũng chả đúng, bình thường đến mức có ném vô một đám người cũng chẳng thấy mặt mũi đâu nữa.

Rất nhiều lần Thẩm Vị Hành quay đầu lại phát hiện đúng là không thấy Diệp Cửu Nguyệt đâu, tức đến bùng nổ. Đây là tật xấu gì vậy chứ?! Đi tới đi lui một chút đã lạc rồi!

Ấy thế nhưng quan hệ này vẫn được duy trì.

Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai là còn nhớ lại dư vị một chút, lần thứ ba là không nhịn nổi còn muốn nhớ lại dư vị nhiều chút nữa.

Chờ đến lúc ổn định lại tinh thần, Thẩm Vị Hành đã tìm người ở gần trường Diệp Cửu Nguyệt để thuê một căn chung cư cao cấp, sau đó còn ném chìa khóa cho Diệp Cửu Nguyệt, cau mày nói:

“Cậu ở đây đi, tiền thuê nhà tôi trả, mỗi tháng sẽ cho cậu..... Mà cậu muốn bao nhiêu?.”

Diệp Cửu Nguyệt vội nói: “Không có việc gì, không cần cho tôi tiền đâu.”

Thẩm Vị Hành nghĩ thầm, xác thật cũng coi như cậu chiếm hời rồi.

Sau này khi mấy người bạn biết chuyện rồi cười nhạo Thẩm Vị Hành đi bao dưỡng sinh viên mà tiền cũng không cho, trêu hắn có phải nghèo thật rồi không để mình giúp đỡ. Thẩm Vị Hành mới lập tức chuyển khoản bắt Diệp Cửu Nguyệt nhận tiền.

Diệp Cửu Nguyệt cũng không cố chấp cự tuyệt làm gì, thấy Thẩm Vị Hành khăng khăng, cậu cũng đành hơi xấu hổ nhận lấy, lấy xong còn nói thêm:

"Thế thì cứ để ở chỗ tôi đã, sau này ngày thường anh tới đây mua đồ gì thì tôi ghi hoá đơn, để cuối năm tính toán tiền nong một thể...."

Đậu má viết hoá đơn??!!!!

Đậu má cuối năm tính tiền một thể????!!!

Cậu mua đồ cho tôi còn ghi sổ???

Cậu coi Thẩm Vị Hành tôi ra cái gì vậy???

Tuy rằng đây là lần đầu tiên đi bao dưỡng, nhưng Thẩm Vị Hành tôi ít nhiều gì cũng từng thấy người khác làm việc này rồi nhá.

Diệp Cửu Nguyệt đúng là một đoá hoa kỳ lạ, suy nghĩ thì kỳ quái, không hợp lý tý nào!!

Hắn tưởng bản thân mình bị trúng cái gì đó rồi, nếu không thì là có bệnh mới cùng Diệp Cửu Nguyệt duy trì tần suất gặp mặt lâu dài còn thường xuyên như vậy. ( gặp mặt tương đương với lên giường, nếu không thì trịnh trọng thông báo thời gian còn bất chấp công việc bận rộn hẹn gặp nhau làm gì? Ăn no sao? - by Thẩm idol)

Dù sao thì ở cái tuổi này ý mà, nhu cầu sinh lý bình thường tất nhiên là phải có, trước kia không tìm được người thích hợp, mà Thẩm Vị Hành lại còn có bệnh sạch sẽ, chưa từng nghĩ sẽ chạm vào mấy người không biết là đã lăn trên bao cái giường rồi, trong người mang bệnh hay không. Hắn còn có gánh nặng thần tượng, sợ bị ăn vạ rồi níu kéo lằng nhằng ảnh hưởng đến danh dự. Thế rồi cuối cùng gặp được Diệp Cửu Nguyệt.

Vâng, chính là mất lần đầu rồi. Nếu không phải gặp quỷ, mất t-rinh luôn cùng Diệp Cửu Nguyệt, mẹ nó ai còn nghĩ sẽ cùng Diệp Cửu Nguyệt ngủ cả trăm lần chứ?

Thẩm Vị Hành thà thừa nhận chuyện này còn hơn nhận chuyện khác. Người xưa nói rất đúng, vấn đề là phát hiện từ trong nội bộ.

Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, ngày hôm sau Thẩm Vị Hành liền lôi kéo Diệp Cửu Nguyệt đi làm kiểm tra sức khoẻ —— lúc ấy cũng không tính toán phát triển quan hệ, chỉ là do trong lòng còn lăn tăn thôi.

Diệp Cửu Nguyệt cũng chả thấy tức giận gì, cậu còn rất vui vẻ, lúc đang kiểm tra sức khỏe còn hỏi có thể khám thêm mấy loại nữa không?

Thẩm Vị Hành: “……”

Thẩm Vị Hành kiểm tra xong, thấy bản thân vẫn khỏe mạnh thì liền đưa cho Diệp Cửu Nguyệt một xấp tiền, để cậu đi khám sức khỏe tổng quát. Còn hắn thì đi trước để đỡ bị người khác nhận ra.

Có kết quả kiểm tra, đương nhiên là không có mấy cái bệnh giống như trong tưởng tượng.

Thẩm Vị Hành vốn tưởng rằng việc này đến đây xong là hết rồi, nhưng ai biết đâu cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Nói thế nào nhỉ, chính là vẫn còn thòm thèm ý.:)))

Hắn cảm thấy cũng không phải do mình suy nghĩ nhiều, Diệp Cửu Nguyệt tuy nói cậu mới là lần đầu tiên, nhưng mà biểu hiện thì lại chả giống thế, nếu không thì sao hắn làm một lần đã nghiện rồi chứ???.

Tất cả đều tại Diệp Cửu Nguyệt!!!!

Tuy Thẩm Vị Hành cũng không biết biểu hiện của lần đầu tiên là như thế nào, nhưng nhớ lại một chút, mấy câu lỡ miệng của đám bạn trong lúc đùa vui để lộ ra rằng phản ứng lúc ấy ấy lần đầu sẽ kiểu như cá chết nằm thẳng đuột, chứ không có vụ phối hợp làm đến phê pha như này!

Diệp Cửu Nguyệt không chỉ có tích cực uốn người vặn eo, thậm chí còn dirty talk! (Ối dồi ôi:)))

Phối hợp đến mức Thẩm Vị Hành thấy mình mới giống con cá chết, càng nghĩ càng tức luôn.

DM lần đầu tiên??

Lần đầu tiên mà không ngại ngùng tý nào là sao???

Mấu chốt là ngày thường Diệp Cửu Nguyệt nhìn thế nào cũng không giống kiểu phóng đãng, còn hơi thẹn thùng đáng yêu là đằng khác. Thế nên khi thấy cậu ở trên giường cởi mở như vậy, Thẩm Vị Hành cảm thấy mình không thể lương thiện mà tin người bừa bãi. Nên là hắn liền kéo cậu đi khám sức khỏe, cũng không nghĩ tới chính mình cũng phải có trách nhiệm cơ.

Thẩm Vị Hành nghĩ:

Nếu Diệp Cửu Nguyệt khô khan cứng ngắc một chút, nói không chừng chính mình cũng sẽ không làm như vậy.

Nếu Diệp Cửu Nguyệt cứ nằm như khúc gỗ, nói không chừng mình đã chẳng thèm đến như này.

Cho nên tất cả đều do Diệp Cửu Nguyệt sai!!

Thẩm Vị Hành sau khi chắc chắn đưa ra cái kết luận này thì đã xuất hiện ở sân bay rồi, ở đầu kia di động người đại diện còn đang thiết tha hỏi hắn thật vất vả mới được nghỉ 2 ngày đi đâu mà không ở nhà.

Đi đâu? Đi họp một mình. Thẩm Vị Hành cười nhạo.

Thẩm Vị Hành tới gần trường học của Diệp Cửu Nguyệt, gọi điện thoại mấy lần mà cậu vẫn luôn không bắt máy.

Hắn kiên trì không ngừng gọi, vất vả lắm mới có người nhận liền hạ giọng tức giận hỏi:

“Này! Diệp Cửu Nguyệt hả?"

“Mặc kệ cái gì tôi cũng không mua.” Diệp Cửu Nguyệt trả lời, “Tôi cũng không có con đâu.”

Hở?

Diệp Cửu Nguyệt liền cúp điện thoại.

Mẹ nó, lần trước biết thế đã thêm WeChat rồi! Sự mất kiên nhẫn của Thẩm Vị Hành đã sắp lên tới 80%, lại gọi thêm cuộc nữa.

Gọi rất nhiều lần, Diệp Cửu Nguyệt mới nhận:

“Đừng gọi cho tôi nữa được không? Tôi không có tiền, cái gì cũng không mua nổi đâu hiểu không, block tôi đi không được hả???

“Diệp Cửu Nguyệt phải không?” Thẩm Vị Hành hỏi.

Diệp Cửu Nguyệt:

“Không phải.”

May mà lúc ấy Thẩm Vị Hành là lấy điện thoại Diệp Cửu Nguyệt gọi cho mình nên sẽ không có việc nhầm số, Thẩm Vị Hành suy nghĩ một lát, nói:

“Tôi là Thẩm Vị Hành.”

Diệp Cửu Nguyệt bên kia trầm mặc một lát, cảnh giác nói:

“Tôi cũng không đầu tư nha.”

Thẩm Vị Hành: “???”

Diệp Cửu Nguyệt lại cúp điện thoại.

Thẩm Vị Hành bị cậu chọc tức chết rồi, lại gọi tiếp, lần này trước khi Diệp Cửu Nguyệt mở miệng liền thông báo luôn tên khách sạn cùng số phòng.

Diệp Cửu Nguyệt liền rơi vào trầm tư.

Thẩm Vị Hành hạ giọng nói:

“Ra ngoài.”

Thẩm Vị Hành đội mũ mang kính râm đeo khẩu trang đứng ngoài cổng trường đợi một lúc lâu mới thấy Diệp Cửu Nguyệt nhàn nhã thảnh thơi mặt vô tội đi ra.

Chắc trong lòng lại hí hửng lắm chứ gì? Thẩm Vị Hành nhếch môi nghĩ.

Thẩm Vị Hành thấy Diệp Cửu Nguyệt đứng ở cổng trường mờ mịt mà ngó trái ngó phải, nhịn không được chủ động gọi hỏi:

“Cậu không biết gọi điện thoại cho tôi để hỏi vị trí à?

Diệp Cửu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ:

“À, quên mất.”

Thôi kệ đi, nếu chỉ số thông minh cậu ta có vấn đề thật có khi lại là chuyện tốt. Thẩm Vị Hành tự lui một bước nghĩ.

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Cửu Nguyệt, kéo khẩu trang thấp xuống một chút, thấp giọng nói:

“Đi khách sạn.”

Diệp Cửu Nguyệt liền lùi lại một bước nhỏ, cảnh giác mà đánh giá hắn:

“Anh là ai?”

“Thẩm Vị Hành!”

Ánh mắt Diệp Cửu Nguyệt càng cảnh giác:

“Anh chứng minh thân phận của anh đi.”

Thẩm Vị Hành nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Nơi này nhiều người như thế, cậu còn muốn tôi lộ mặt? Đến khách sạn tôi cho cậu xem đủ.”

“Tôi không đi.”

Diệp Cửu Nguyệt cực kỳ có ý thức giữ an toàn, sau một giây thôi liền tự bổ não ra cảnh buôn lậu nội tạng với buôn bán người trái phép.

Thẩm Vị Hành nghĩ nghĩ, mở di động ra đăng nhập Weibo, đưa cho Diệp Cửu Nguyệt xem:

“Tin chưa?”

Diệp Cửu Nguyệt suy nghĩ, chậm rì rì nói:

“Anh còn có thể hack nick mà.”

“……”

Cậu đủ độc!

Thẩm Vị Hành phẫn nộ xoay người đi, đi được hơn mười mét, lại vội vàng trở về, nhìn phải ngó trái rồi kéo Diệp Cửu Nguyệt đến một góc khuất, bỏ kính râm với khẩu trang xuống cho cậu nhìn 10 giây rồi lập tức đeo lên, hỏi:

“Tin chưa hả?”

Diệp Cửu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ:

“Anh còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ á.”

Thẩm Vị Hành siết chặt tay, cắn răng nói:

“Lần trước gặp nhau có để lại số, cậu không biết so số điện thoại à?? Tôi còn có thể trộm di động của Thẩm Vị Hành nữa đúng không? Cậu nghĩ vì bao nhiêu tiền mà tôi phải làm đến mức này? Được thế sao tôi không bán cmn Thẩm Vị Hành đi luôn chứ?"

Diệp Cửu Nguyệt khó xử mà nhíu nhíu mày:

“Lần trước nói chuyện điện thoại xong tôi thấy cuộc gọi đã bị xoá luôn rồi."

Thẩm Vị Hành đúng là đã làm thế, lúc ấy hắn dùng di động Diệp Cửu Nguyệt gọi cho mình, nhưng lại đem lịch sử cuộc gọi ở máy cậu xoá đi, để đề phòng cậu lấy số mình trục lợi.

Hắn ức chế hỏi:

“Lúc sau cậu gọi lại không được à?

Diệp Cửu Nguyệt càng mờ mịt:

“Tôi gọi lại làm gì?”

Gọi lại để lấy được số của tôi, sau đó lưu lại, tiếp đó ăn vạ tôi!! Quấy rầy tôi! Quấn lấy tôi! Thực hiện giấc mộng bay lên cành cao chứ còn gì nữa!!

Thẩm Vị Hành táo bạo nghĩ.

Thẩm Vị Hành hít sâu, nhịn cơn tức xuống, nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhỏ giọng hỏi:

“Lần trước thật sự là lần đầu tiên của cậu à?”

Diệp Cửu Nguyệt kỳ quái nhìn hắn, nửa ngày mới trả lời lại:

“Sao anh vẫn còn thắc mắc mãi vụ này thế?

Thẩm Vị Hành cáu.

Bởi vì tôi cực kỳ hoài nghi thái độ của cậu đó!

“Sao trông cậu như chẳng có chuyện gì thế?”

Thẩm Vị Hành nhẹ giọng hỏi:

“Nếu là lần đầu tiên lên giường với đàn ông mà cậu đã tùy tiện như vậy à?”

Diệp Cửu Nguyệt kinh ngạc mà nhìn hắn trong chốc lát, mặt dần đỏ lên, nhưng giọng cậu vẫn rất chậm rãi:

“Nhưng mà cũng đâu có bầu được đâu. Hơn nữa anh sợ tôi có bệnh như thế, vậy chắc chắn là anh không bị bệnh rồi.”

“……”

Logic quá, xin lỗi không cãi được.

Thẩm Vị Hành lại lần nữa hít sâu:

“Không phải chuyện này, cậu, cậu........cậu đã ngủ cùng tôi!”

Diệp Cửu Nguyệt mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nhìn xuống đất:

“Ò”

Ò cái gì mà ò!!!

Một lát sau, đại khái là thấy Thẩm Vị Hành không nói chuyện, Diệp Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chớp chớp mắt, lại hỏi một câu:

“Thế nên là?”

Thế nên cậu là dị nhân à???Thẩm Vị Hành dỗi đến mức đấm một phát vào cái cây ven đường.