Chương 1: Hồi ức quý báu

"Thủy Tiên à? Hoan nghênh cháu về thôn Đào Lâm!"

Hoắc Thủy Tiên xuống xe buýt, thấy bí thư thôn đích thân tới đón mình thì thầm cảm động. Chẳng qua là cảm động thì cảm động, cái gì cần hỏi vẫn phải hỏi cho rõ:

"Chú, nhà trẻ của bà cháu hợp pháp thật chứ ạ?"

"Nói linh tinh gì đấy! Chú đích thân dẫn thím Hoắc đi làm thủ tục, còn giả được à? Đừng đứng đây mãi, về rồi nói chi tiết sau. Tiểu Trần ơi!"

"Dạ!"

Tay Hoắc Thủy Tiên chợt nhẹ bẫng, hành lý được cậu thanh niên bên cạnh cầm giúp.

"Chào cô! Tôi là Tiểu Trần, vừa tốt nghiệp năm nay, mới tới thôn Đào Lâm chưa lâu."

"Oa, sinh viên về làm cán bộ thôn à?" Hoắc Thủy Tiên lộ vẻ kính nể.

"Chẳng thế thì sao, Tiểu Trần tốt nghiệp 911 đấy!" Bí thư kiêu ngạo nói.

"Khụ... Bí thư, là 211, 985*."

*Dự án của Trung Quốc, 211 là danh sách các trường trọng điểm quốc gia, 985 là danh sách trường đẳng cấp thế giới, ông chú bí thư nhầm với số gọi khẩn cấp của Mỹ.

"Na ná nhau cả, đi thôi! Lên xe về nhanh còn ăn cơm!"

"Chú, chú mua xe rồi à?" Hoắc Thủy tinh giật mình. Một tháng không gặp, trang bị của chú Lưu thăng cấp rồi cơ à.

"Đương nhiên rồi, năm nay đào sai quả, không mua cái xe thì giải quyết kiểu gì được. Lát nữa Tiểu Trần ngồi sau đi, để Thủy Tiên ngồi ghế phó lái."

"Vâng, bí thư!"

"Oa! Chú mua xe gì?"

"Cháu nhìn là biết."

[Phiên bản tăng cường cho đường núi, ông hoàng trong làng vận chuyển hàng hóa hạng nặng! Gọi ngay: 131********

Hoắc Thủy Tiên nhìn chữ quảng cáo đỏ tươi in trên thân xe, hai mắt trợn trừng.

"Thế nào? Không tồi đúng không? Tiểu Trần chọn màu cho chú đấy. Chú bảo màu lam đẹp, cậu ấy nằng nặc nói cái này đẹp hơn. Xanh biển không ra xanh biển, xanh lá không ra xanh lá, còn nói... màu đá gì nhỉ?"

"Xanh Tiffany!" Tiểu Trần đặt hành lý lên thùng chiếc xe ba bánh chạy điện, thành thạo nhảy lên theo: "Chú bí thư tin cháu đi, màu này tân thời nhất!"

Chú Lưu gian nan vươn đầu ra ngoài cửa sổ, phóng khoáng hất cằm: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Lên xe đi!"

"Vâng!" Vì phòng ngừa đầu chú Lưu đập bay khung cửa sổ nhỏ hẹp, Hoắc Thủy Tiên nhanh chóng lên xe.

Xe ba bánh chạy điện nhanh chóng lái ra khỏi thị trấn.

Khác với một tháng trước, hiện tại là tháng ba, có thể thấy ảng lớn hoa cải dầu nở rộ dưới ruộng, không khí thoang thoảng hương thơm. Chú Lưu còn vừa đi vừa liến thoắng giảng giải cái xe mới của mình.

"Chú bảo mua cái xe trần thôi, Tiểu Trần cứ bảo là mua cái có đỉnh che thì hơn, sau này lên huyện đón hoặc tiễn ai cũng không sợ dầm mưa dãi nắng. Chú nghĩ lại tấy cũng phải, đầu óc của sinh viên đúng là khác hẳn..."

"Mình về rồi."

Hoắc Thủy Tiên hít một hơi thật sâu hương vị quen thuộc. Thôn Đào Lâm, tôi về rồi đây!

Một tháng trước...

"Sao cơ? Bác bảo bà cháu đang ở trong bệnh viện huyện á?"

Hoắc Thủy Tiên vừa tìm được công việc tốt, đang tranh thủ thời gian trước khi nhập chức, định về nhà báo tin vui cho bà, kết quả là bản thân lại nhận được tin động trời.

"Nếu không phải cháu về đúng dịp thì bà không định nói cho cháu đúng không?"

"Có gì đâu mà nói?" Trông tinh thần bà Hoắc khá tốt: "Người già rồi thì cứ thế thôi, ba ngày hai bữa lại làm sao đấy, cầm tiền cho Đại Lâm xem qua là được. Giờ còn phải chạy đến tận huyện."

Đại Lâm là thầy lang của thôn Đào Lâm, có cái xe máy, nếu thấy người già trong thôn bị bệnh thì sẽ đến tận nơi xem bệnh cho người ta.

"Bà, cháu tìm được việc tốt lắm, thu nhập rất cao." Hoắc Tthuyr Tiên lấy offer nhập chức của khách sạn Castine ra cho bà xem: "Chờ cháu ổn định rồi, cháu đón bà lên ở cùng."

"Đều là iếng nước ngoài, bà nhìn không hiểu." Bà Hoắc cẩn trọng sờ thông báo nhận chức.

Hoắc Thủy Tiên nhạy cảm phát hiện, bà không vui vẻ như cô tưởng.

"Bà, bà sao thế? Bà không vui ạ?"

"Vui chứ, bà vui lắm." Bà Hoắc nắm tay cháu gái: "Học được một nghề là tốt rồi, sau này không bị đói."

"Cháu đương nhiên không bị đói." Hoắc Thủy Tiên kiêu ngạo nói: "Chẳng những không bị đói, còn sẽ ăn thật ngon. Khi nào bà khỏe, cháu sẽ nấu trọn tám món Âu chính cho bà ăn. Có nhiều nguyên liệu không mua được ở chỗ mình thì Hải Thị có cả. Chờ bà sang đó với cháu, cháu đảm bảo mỗi ngày cho bà ăn một món khác nhau..."

Hoắc Thủy Tiên mặc sức tưởng tượng, không hề để ý thấy ánh lệ trong mắt bà cụ.

Gió xuân hơi lạnh, Hoắc Thủy Tiên đứng yên trước tấm bia đá lạnh như băng, không nhúc nhích. Mới một tuần mà thôi, một người đang sống sờ sờ đã hóa thành một nắm đất trên đồi.

"Thủy Tiên, là người thì sớm muộn gì cũng chết thôi, cháu phải nghĩ thoáng ra." Thím Cúc an ủi.

"Đúng đúng." Chú Cúc rít một hơi thuốc lá: "Giờ cháu có tương lai, bà cụ cũng có thể yên lòng. Khi nào đi thì nói với chú một tiếng, chú đưa cháu đi."

Thím Cúc chợt tỉnh táo lại: "Thủy Tiên mà đi thì Đại Mãn..." Còn chưa nói cho hết lời, thím ấy đã bị chồng lườm xém mặt.

"Sao cơ ạ?" Hoắc Thủy Tiên hỏi lại.

"À không, không có gì."

"Đúng rồi, thím Cúc ơi, lúc cháu dọn dẹp đồ đạc của bà nội, có thấy vài món quần áo trẻ con. Dạo này có họ hàng nào đến ạ?"

Thím Cúc len lén nhìn chồng một cái, ấp úng không dám nói gì.

"Thím... thím không biết đâu. Cháu đi hỏi bí thư đi."