Chương 1.1: Không biết tự lượng sức mình

Trời trong xanh, vạn dặm không mây, phía chân trời rộng lớn nhìn như yên ả thanh bình, nhưng dưới trời quang, một góc nào đó trong khu rừng đen Godluha, lại vang lên tiếng khóc thê lương cùng tiếng thét chói tai.

“Không cần a a a a!”

“Cứu mạng… ai tới cứu chúng ta với…”

Trong mắt thiếu nữ đầy sợ hãi, chiếu lên ma vật bón đầu khoác toàn thân lông nâu to lớn trước mắt, diện mạo dữ tợn răng nanh bén nhọn móng tay thật lớn, hình ảnh nó đang xé rách bạn cô làm cho người ta sợ hãi.

Khi thiếu nữ cho rằng mình sẽ trơ mắt nhìn người bạn bị xé thành hai nửa, thì trước mắt đột nhiên lóe lên một đường ánh sáng trắng, khi chớp mắt khôi phục lại tinh thần, thiếu nữ liền thấy cánh tay ma vật đã đứt lìa, vốn dĩ ở trên tay ma vật có người, tuy rằng giống như pháo bông rớt xuống đất, nhưng cũng tránh được vận mệnh bi thảm. Ấy vậy mà nguy cơ trước mắt cũng chưa kết thúc, bởi vì đau đớn mà ma vật lại thêm cuồng bạo, cao giọng gào rống đánh tới thiếu nữ trước mắt, lúc này giọng nữ cao vυ"t vang lên một cách rõ ràng.

“Hogg, gϊếŧ nó!”

Giọng nói chưa xong, trên mặt đất đột nhiên vụt ra vô số dây đằng gắt gao trói chặt ma vật đang phát cuồng, ma vật sức lực cực lớn, trong chớp mắt đã cởi được trói buộc trên người một nửa, nhưng trong khoảnh khắc, kiếm phong lôi đình vạn quân thẳng áp xuống, một cáibóng màu trắng đồng thời dừng ở trước mặt ma vật.

Ma vật lúc này cuối cùng cũng biết rõ ràng mình bị ai chặt đứt hai tay, lập tức rống giận nhe răng táp về phía trước, nào biết đầu mình thế nhưng hoàn toàn không chịu khống chế, thẳng tắp rớt xuống đất, căn bản không thể làm đối phương bị thương một chút nào.

Binh một tiếng vang lớn cùng với máu tươi văng khắp nơi, đã tuyên bố trận săn thú này ở trong chớp mắt đã nghịch chuyển tàn khốc, thiếu nữ tìm được đường sống trong chỗ chết dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được, nhìn bóng dáng màu trắng đang đứng ngạo nghễ ở trước mắt, cùng bóng dáng trắng bên cạnh, thiếu nữ có một đôi tai tinh tế, nhịn không được kích động trong lòng, lắp bắp nói: “Fri…Frigg… đàn chị…”

Đáng tiếc cô còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, Frigg đã một kiếm lấy ra ma tinh trong não ma vật, cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: “Không biết lượng sức mình ngu xuẩn.”

Nói xong, Frigg cầm ma tinh nhẹ nhàng nhảy đi, thi triển ma pháp, trong giây lát gian đã biến mất cùng với thiếu niên bên cạnh, chỉ còn lại thiếu nữ vô thố đứng tại chỗ, một hồi lâu mới vì tiếng rêи ɾỉ của bạn mình mà hoàn hồn lại.