Chương 1. Xuyên sách

Trì Dư nhìn quyển tiểu thuyết không còn lời nào để nói.

Cuốn truyện này tên là 《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》, là tiểu thuyết ngôn tình Trì Dư mua thời trung học. Qua mấy năm, cô đã sớm quên hết cốt truyện, hôm nay nhàm chán đến nửa đêm vẫn không ngủ được mới lấy từ giá sách ra xem.

Quyển sách này nói về nữ chính Tô Giản, luôn bị chị gái Tô Trì Dư khi dễ, người nhu nhược đáng thương, diện mạo thanh thuần động lòng người. Nam chính Trình Ngôn, tổng tài bá đạo tài sản hơn trăm tỷ, liếc mắt một cái đã thấy Tô Giản thanh thuần hoàn toàn khác biệt với người khác, liền sinh ra hứng thú. Dưới da^ʍ uy của nam chính, nữ chính nhanh chóng về ở chung với hắn.

Cuộc sống ở chung hằng ngày xxoo, đương nhiên cốt truyện cũng không ngừng đẩy mạnh. Chị gái của Tô Giản, Tô Trì Dư luôn luôn khi dễ Tô Giản, Trình Ngôn giúp Tô Giản trả thù; nữ phụ lần 1, lần 2, lần 3 ... khi dễ Tô Giản, Trình Ngôn đều giúp Tô Giản trả thù. Nam phụ lần 1, lần 2, lần 3... Thích Tô Giản, Trình Ngôn thập phần khó chịu, dùng sức xxoo cùng Tô Giản.

Trình Ngôn thích Tô Giản, nhưng lại không nói. Tô Giản dần dần cũng thích Trình Ngôn, cô cũng không nói, đương nhiên mới xảy ra những chuyện cẩu huyết tiếp theo. Mẹ Tô Giản bệnh chết, cô thương tâm muốn chết, chạy trốn khỏi Trình Ngôn, nhưng sau khi trốn thoát lại phát hiện mình mang thai. Đồng thời Tô Giản còn phát hiện bản thân căn bản không phải con gái ruột của Tô gia, lại mở ra nhiệm vụ nhánh nhỏ là tìm kiếm cha ruột...

Tóm lại, câu chuyện này giống như bà già bó chân, vừa tệ vừa dài, càng đọc mắt càng đau. Lúc trước cô xé thịt mới mua cuốn ngôn tình này. Trì Dư nhìn quyển truyện dày cộm, nghĩ thầm nếu lúc mình viết luận văn có năng lực viết nhiêu đây từ thì tốt biết mấy.

Ôi, nghĩ đến luận văn, mắt lại càng đau. Cô đặt sách lên bàn, thở dài, bất tri bất giác liền ngủ mất.

"Tô đại tiểu thư... Tô đại tiểu thư... Tỉnh tỉnh, Tô lão tiên sinh nói hôm nay cả nhà sẽ đi gặp Trình tiên sinh, đại tiểu thư mau dậy sớm để trang điểm..."

Người bên ngoài liên tục gõ cửa phòng, Trì Dư bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên sàn phòng tắm, bồn tắm bên cạnh còn có vết máu.

Gì đây? Sao lại có máu?

A, đầu đau quá! Trì Dư giơ tay xoa trán, cảm thấy ẩm ướt, nhìn qua liền thấy tay mình dính đầy máu tươi. Cô cuống quít đứng lên, đột nhiên mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, choáng váng một trận, cô dừng lại thật lâu mới đứng dậy được, lại nhìn vào gương.

Trong gương góc trán của mình bị chảy máu, làm nửa bên mặt nhiễm hồng, vừa thấy đã làm cô bị dọa muốn ngất xỉu.

Trì Dư hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, thật muốn nhanh chân chạy đến bệnh viện.

Cửa ở đâu? Không đúng! Đây không phải phòng của cô!

Đây là chuyện gì? Rõ ràng cô nhớ tối hôm qua còn nằm ở trên giường xem tiểu thuyết rồi ngủ, vì sao tỉnh giấc mình lại nằm ở trong phòng tắm? Còn là ở một nơi xa lạ, thái dương chảy máu nữa.

"Tô tiểu thư... Tỉnh tỉnh, hôm nay sẽ gặp Trình tiên sinh..." Tiếng kêu ngoài cửa phòng liên tục không ngừng.

Trì Dư theo tiếng nói đi qua, khẩn trương mở cửa.

"Tô tiểu thư, thực xin lỗi..." Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi cúi đầu, câu nệ đứng trước cửa, bộ dáng có chút sợ hãi.

"Tô tiên sinh nói hôm nay sẽ đi gặp Trình... A!" Người phụ nữ kia cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, "Tô tiểu thư, Sao mặt cô lại đầy máu thế này? Tôi tôi tôi... Tôi đi kêu tài xế chở tiểu thư đi bệnh viện."

Trì Dư vừa định nói cô không phải họ Tô, không phải Tô tiểu thư, nhưng người phụ nữ kia đã chạy mất.

Trì Dư cẩn thận đi ra khỏi phòng, mỗi một bước đi càng dâng lên sợ hãi trong lòng. Đây không phải nhà cô, vậy rốt cuộc là nơi nào?!

"Ôi trời! Con làm sao vậy? Đừng dọa ba ! Mau mau, chúng ta đi bệnh viện thôi!" Một người đàn ông trung niên nhìn thấy Trì Dư, kinh hoảng chạy chậm về phía cô.

Ba ba? Nhưng người đàn ông này căn bản không phải ba của cô mà!

Trì Dư che trán, mờ mịt nhìn mọi thứ xa lạ chung quanh, mọi người đều vì cô mà loạn thành một nồi cháo.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Cô mê mang bị đẩy mạnh vào trong xe, bị đưa đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ kiểm tra lại báo cho không có gì đáng ngại, nói miệng vết thương chảy rất nhiều máu nhưng chỉ là bị thương ngoài da.

Người đàn ông xa lạ tự xưng là ba của cô mừng rỡ nói: "Tốt lắm, may mà chỉ là bị thương ngoài da, nếu không đêm nay làm sao gặp Trình tổng!"

"Ông là ai?" Trì Dư mê mang nhìn người đàn ông kia.

"Ta là ba của con a!" Người đàn ông có chút nóng nảy, quay đầu nhìn bác sĩ, "Bác sĩ, con bé thật sự không có gì đáng ngại sao? Vì sao ngay cả tôi mà nó cũng không biết?"

Bác sĩ cầm tờ X quang, đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: "Kiểm tra qua đúng là không có gì trở ngại. Chuyện này có thể là do va chạm mạnh mới gây ra hoảng hốt trong thời gian ngắn, chờ một lúc là có thể khôi phục lại bình thường."

Người đàn ông gật đầu, mang Trì Dư về.

Lại quay về căn phòng xa lạ.

Người đàn ông nói với Trì Dư: "Buổi tối nay còn phải đi gặp Trình tổng, nhớ trang điểm thật đẹp. Bây giờ con nghỉ ngơi đi."

"Ông thật sư là ba của tôi?" Trì Dư vẫn khó có thể tiếp thu.

"Ôi!" Đàn ông thở dài, "Hay là đập đầu đến ngốc mất rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi."

Trì Dư được người phụ nữ năm mươi tuổi kia mang về phòng.

Trì Dư hỏi bà, "Người đàn ông kia là ai? Tên là gì? Ông ấy thật sự là ba tôi à?"

Người phụ nữ đáng thương nhìn Trì Dư, hôm nay bà đi làm ngày đầu tiên đã gặp Tô Trì Dư bị thương máu chảy đầy mặt, "Đại tiểu thư, Tô tiên sinh thật sự là ba cô . Tô tiên sinh tên là Tô Chí Hoa... Tôi là mẹ Triệu mới tới để chăm sóc đại tiểu thư ..."

Từ từ, Tô Chí Hoa? Tên này sao nghe có chút quen quen.

Trở về phòng, Trì Dư nhìn thoáng qua phòng tắm, trên mặt đất vẫn còn sót lại vết máu như cũ.

"Trước tiên đại tiểu thư cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp." mẹ Triệu đi vào phòng, chuẩn bị quét dọn, thấy bên chân giường có một quyển sách, liền đi qua nhặt lên.

Trì Dư nhìn theo phương hướng của mẹ Triệu, cũng phát hiện quyển sách trên sàn nhà kia. Bìa sách trông vô cùng quen mắt, nhìn thấy bảy chữ cái to bự... Tổng tài cường thủ hào đoạt...

Tổng tài cường thủ hào đoạt, Tô Chí Hoa...

Này... Trì Dư bỗng dưng suy nghĩ cẩn thận, thấy mẹ Triệu sắp nhặt quyển sách kia lên, cuống quít hô to, "Đừng nhúc nhích!"

Nhưng vẫn không kịp.

Mẹ Triệu đã cầm lấy quyển sách, không ngờ bên trong cuốn sách trống rỗng. Trì Dư vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ Triệu, đoạt lại cuốn《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》, lật mở từng trang trong tay, nhưng tất cả đều là trang trống, một chữ cái cũng không có.

Trì Dư ngẩng đầu, khẩn trương mà nhìn mẹ Triệu , "Cô có nhìn thấy cái gì chưa?"

Mẹ Triệu lắc đầu, vừa nghe thấy Trì Dư hô lên một tiếng "Đừng nhúc nhích", ngay cả phòng bà cũng không dám quét dọn. Nghe nói tính tình đại tiểu thư Tô gia kiêu căng ương ngạnh, mấy người hầu hạ trước đều đã đổi qua không dưới mười người, mẹ Triệu vừa tới cũng không dám đá bát cơm này.

Trì Dư nắm chặt cuốn 《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》, móng tay trở nên trắng bệch, thần sắc ngưng trọng. Cuốn truyện này hoàn hảo không hư tổn gì, nhưng bên trong lại hoàn toàn không có nội dung.

Trì Dư suy tư thật lâu, đối với giả thiết ẩn hiện trong lòng vẫn có chút khó mà tiêu hóa.

Cô thử hỏi mẹ Triệu , "Mẹ Triệu, có phải tôi có một đứa em gái đúng không?"

"Đúng vậy."

"Em gái kia của tôi tên là Tô Giản?"

"Đúng vậy."

Giả thiết liền lập tức biến thành sự thật.

"Tô Chí... ba tôi nói đêm nay đi gặp Trình tổng, có phải người đó tên là Trình Ngôn hay không?"

Mẹ Triệu gật gật đầu, "Đúng vậy, đại tiểu thư."

Tay bàng hoàng thả lỏng, quyển sách liền lập tức rơi xuống mặt đất.

Cô thật sự xuyên sách!

Không biết phải đối mặt với cảm xúc sợ hãi ở trong lòng thế nào, Trì Dư ngơ ngác hồi lâu mới phát hiện mẹ Triệu cũng đứng bên cạnh cô hồi lâu.

"Ôi, xin lỗi mẹ Triệu, vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách nhất thời mà thôi, cô không cần sửa sang lại đâu."

Mẹ Triệu bắt đầu luống cuống, nếu không phải Trì Dư tay mắt lanh lẹ ngăn lại, mẹ Triệu đã quỳ xuống rồi, "Đại tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không nên chạm vào quyển sách kia, lần sau quét dọn tôi nhất định sẽ không đυ.ng vào nữa, mong cô đừng đuổi tôi đi, cả nhà tôi đều dựa vào tôi..."

Trì Dư vô lực thở dài, "Không có, mẹ Triệu, tôi không phải muốn đuổi cô đi, tôi... cảm thấy phòng hôm nay rất sạch sẽ không cần dọn dẹp, còn phòng tắm thì tôi tự dùng nước rửa qua một chút là được, cô đi xuống làm chuyện khác đi."

"Cảm ơn đại tiểu thư, cảm ơn đại tiểu thư." Mẹ Triệu giơ tay lau sạch nước mắt, vừa nói cảm ơn vừa đi ra khỏi phòng, cảm thấy mấy lời đồn đại tiểu thư quái đản ương ngạnh hoàn toàn đều là lời vô căn cứ.

Trì Dư đi vào phòng tắm, lại nhìn gương mặt trong gương, bộ dáng hoàn toàn giống cô như đúc. Nhưng Trì Dư xác định thân thể này không phải cô, bởi vì bên phải lông mày thân thể này không có vết sẹo. Lúc Trì Dư còn nhỏ không cẩn thận té ngã cứa vào lông mày, khâu hai mũi, sau đó mới để lại vết sẹo nhàn nhạt.

Xem ra nếu cô xuyên sách, như vậy nguyên chủ Tô Trì Dư hẳn đã chết. Trong phòng tắm còn lưu lại một vũng máu, Trì Dư phỏng đoán chắc là lúc Tô Trì Dư chuẩn bị đi tắm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bị thương nặng mới không thể lớn tiếng kêu cứu và vì không ai kịp thời phát hiện, cuối cùng cô ta tiếc nuối mà chết. Trùng hợp cô xuyên sách vào, mới dùng thân thể của Tô Trì Dư.

Trong nguyên tác, em gái của Tô Trì Dư, Tô Giản là nữ chính, đêm nay cô và Tô Giản sẽ đi gặp Trình tổng, mà Trình Ngôn chính là nam chính.

Tô Chí Hoa dặn dò đêm nay cô phải trang điểm thật đẹp, trong lòng Trì Dư rất rõ ràng, cô có trang điểm hay không dù sao cũng chẳng dùng được, cuối cùng Trình Ngôn cũng chọn Tô Giản ăn mặc mộc mạc, không phấn son kia mà thôi.

Trình Ngôn, nam chính tổng tài tiêu chuẩn, giá trị nhan sắc, tiền tài, quyền thế, những thứ hắn nên có đều có.

Trì Dư nhớ lại nguyên tác, trong sách tâm địa Tô Trì Dư ghen ghét, nhiều lần khinh nhục Tô Giản, cho nên kết cục bị Trình Ngôn tìm người cưỡиɠ ɠiαи, đưa vào ngục giam. Tuy trong nguyên tác Tô Trì Dư là một nữ phụ ác độc, nhưng cũng không nhanh offline như vậy, vì sao vừa mới lúc này Tô Trì Dư đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?

Trì Dư khóc không ra nước mắt, nếu cô xuyên sách là để thay đời trước gặp báo ứng, chuyện này cũng quá không công bằng rồi!

Màn đêm buông xuống, đã gần đến giờ gặp mặt Trình tổng.

Trì Dư đi xe chuyên dùng tới một khu nhà tư nhân. Mới vừa xuống xe, Trì Dư đã thấy một nữ sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách chậm rãi đi tới từ xa.

Cách xa nhau vài bước, cô bé cũng thấy Trì Dư, bước chân dừng lại, nghỉ chân ở nơi đó, thật giống tiến lên không được, mà lùi cũng không xong.

Trong lòng Trì Dư tức khắc ẩn ẩn có đáp án, thử nói, "Tô Giản?"

Tô Giản đem tầm mắt từ trên mặt đất thu hồi, nhìn về phía Trì Dư, đáy mắt cất giấu một tia mâu thuẫn.

Trì Dư đoán không sai, là nữ chính. Tô Giản lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt trong veo có vẻ vô tội đáng yêu. Trì Dư mỉm cười chạy chậm qua Tô Giản, giày cao gót trên chân phát ra tiếng "Lộc cộc" hiển nhiên nghe vô cùng gai óc.

So với diện mạo thanh thuần của Tô Giản, Trì Dư lại xinh đẹp kiều diễm, chỉ tươi cười một cái đã dễ dàng giành được hảo cảm của người khác. Nhưng Tô Giản từ trước đến nay bị Tô Trì Dư khi dễ đến thảm, người 800 năm qua chưa cho cô bé một cái sắc mặt tốt, đột nhiên hôm nay lại mỉm cười, Tô Giản cảm thấy khϊếp đến hoảng.

Trì Dư chạy chậm đến bên người Tô Giản, thân thiết nói: "Tan học rồi à? Đi đường xa như thế có mệt không? Đưa cặp sách đây, để chị cầm giúp em."

"Không không không không! Không cần, tôi ngồi xe buýt tới, không mệt!" Tô Giản liều mạng che chở cặp sách, vẻ mặt sợ hãi.

Trì Dư ngượng ngùng buông tay, không hề giành lấy cặp sách của Tô Giản nữa, chỉ kéo cánh tay Tô Giản, cười nói: "Chúng ta cùng đi vào thôi!"

Tô Giản nỗ lực muốn tránh thoát cánh tay Trì Dư, nhưng lại thấy cô nắm chặt, "Tôi tôi tôi có thể tự mình đi vào."

"Không sao."

Vì thế Tô Giản mang vẻ mặt bị quỷ quấn thân đi vào ghế ngồi.

Ngược lại vẻ mặt Trì Dư nhàn nhạt ý cười, cô nỗ lực muốn giãn hoà quan hệ với Tô Giản, hy vọng sau khi Tô Giản và Trình Ngôn ở bên nhau, đừng để Trình Ngôn trả thù cô.

Trì Dư, Tô Giản và Tô Chí Hoa ngồi ở ghế đợi đã lâu, Trình Ngôn mới đến.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Trì Dư ngẩng đầu nhìn qua hướng cửa, một thân ảnh thon dài đi vào, người đàn ông cao ráo mặc tây trang màu đen may thủ công trông có vẻ quý khí, đôi môi mỏng làm người cảm thấy vài phần lạnh lùng.

Trì Dư thầm cảm thán trong lòng, không hổ là nam chính tổng tài trong sách mà.

Thật ra bữa cơm đêm nay Tô Chí Hoa có ý định muốn bán con gái. Trì Dư nhớ lại một chút nội dung của quyển sách kia, công ty Tô Chí Hoa gặp nguy cơ, muốn ôm đùi tập đoàn Trình thị. Nhưng đối với loại tập đoàn lớn như Trình thị, công ty nhỏ của Tô Chí Hoa thật sự không đáng giá nhắc tới trong mắt. Tô Chí Hoa mới đầu cũng chỉ ôm thử thái độ xin được hợp tác với Trình Ngôn, lại không ngờ rằng Trình Ngôn đáp ứng, chỉ đưa ra ý muốn ăn một bữa cơm cùng một nhà bọn họ.

Tô Chí Hoa đương nhiên không chút do dự đáp ứng, hơn nữa nghe nói mẹ Trình dạo gần đây vẫn luôn ở thúc giục Trình Ngôn tìm đối tượng, nếu vận khí tốt leo lên được cây đại thụ Trình thị này, xí nghiệp Tô gia bọn họ cần gì phải để ý nguy cơ nho nhỏ như thế.

Tô Chí Hoa vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, cười ha hả nói: "Trình tổng, đây hai đứa con gái của tôi, con gái lớn tên Tô Trì Dư, con gái út tên Tô Giản."

Mấy người khách sáo giới thiệu lẫn nhau xong, Tô Chí Hoa và Trình Ngôn liền bắt đầu nói đến chuyện công việc.

Trì Dư nghe đến nhàm chán, cô quay đầu muốn nhìn Tô Giản đang làm gì, lại phát hiện cô bé thế mà lại đang cầm một quyển nhỏ từ đơn cúi đầu đọc.

Quả nhiên là nữ chính thanh thuần không làm ra vẻ chút nào, khó trách có thể hấp dẫn tổng tài bá đạo chú ý.

Trì Dư đột nhiên có chút hâm mộ Tô Giản còn học cao trung, ở thời điểm nhàm chán như vậy Tô Giản còn có thể lấy từ đơn gϊếŧ thời gian, còn cô có thể làm gì?

Trong sách miêu tả buổi cơm chiều này Tô Trì Dư vô cùng chủ động, liên tục nói những câu nịnh nọt Trình Ngôn như là: "Trình tổng thật lợi hại", còn rót rượu kính rượu Trình Ngôn. Mấy cái nội dung này, Trì Dư ngẫm lại liền cảm thấy thật là dung tục.

Trì Dư chống cằm, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ trước khi xuyên sách cô còn đang đau đầu đống luận văn......

"Tô tiểu thư có bạn trai chưa?" Thanh âm trầm ổn trầm thấp, lại có một loại uy lực ép người không được kháng cự.

Nhưng không có người nào đáp lại...

Không khí lập tức có chút xấu hổ. Tô Chí Hoa ở dưới bàn đá Trì Dư một cái, Trì Dư quay đầu nhìn, vô tình lại đối diện với đôi mắt lãnh đạm của Trình Ngôn, cô đột nhiên sinh ra một loại ảo giác "Hắn không phải là đang nhìn tôi chứ".

Lại nhìn qua bên cạnh, Trì Dư thấy bộ dáng hận sắt không thành thép của Tô Chí Hoa trừng mắt nhìn cô. Kỳ thật cô có nghe thấy lời Trình Ngôn nói, nhưng hắn gọi "Tô tiểu thư" là chỉ Tô Giản, cô không thích hợp để trả lời a.

Tô Chí Hoa lại đá cô thêm cái nữa, Trì Dư khẽ thở dài, quay đầu hỏi Tô Giản, "Tô Giản, em có bạn trai chưa?"

Tô Chí Hoa lại đá cô hai cái, Trì Dư nổi giận, đừng nói ông già này lấy cô ra luyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước nha! Cô căm giận đem chân thu lại dưới ghế dựa.

Mặt Tô Giản đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Không có."

Nhìn Trì Dư lại chống cằm phát ngốc, Tô Chí Hoa lại bắt đầu đá cô, nhưng kết quả không đá tới. Ông ta cười ha hả hoà giải, "Hai đứa con gái của tôi đều rất ngoan, đều không có bạn trai, nếu bọn nó có bạn trai, người làm cha như tôi đương nhiên đã biết."

Tô Chí Hoa nhìn về phía Trình Ngôn, thấy Trình Ngôn hơi hơi lộ ra sắc mặt giận dữ, càng làm cho lòng Tô Chí Hoa càng e ngại, hận không thể lại hung hăng đá Trì Dư mấy cái.

Trì Dư tiếp tục ngơ ngẩn, thẳng đến khi nghe thấy Trình Ngôn nói một câu, "Tô tiểu thư, tôi đưa cô về ", cô quả thực vui mừng quá đỗi, bữa cơm chiều nhàm chán này rốt cuộc cũng kết thúc rồi.

Cô không màng đến người ánh mắt khác, vì cứu lấy đường sống của chính mình, lôi kéo tay Tô Giản, thành khẩn nói: " Em gái Tô Giản, những chuyện lúc trước chị thực sự xin lỗi em, chị gái đã biết sai rồi. Hôm nay chị xin lỗi, hy vọng em vẫn có thể xem chị là chị gái của em, đừng ghi thù chị." Ngàn vạn lần đừng để Trình Ngôn ra tay tàn nhẫn với tôi nhé.

Tô Giản nghe thấy liền sửng sốt, ngay từ ánh mắt đầu tiên của ngày hôm nay nhìn cô đã biết cô có gì đó không thích hợp.

Sau đó Trì Dư đứng lên, cầm lấy túi xách, nói với Tô Chí Hoa, "Ba, chúng ta đi thôi."

Trì Dư đi được hai bước, cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại thấy Tô Chí Hoa vẫn còn ngồi ở trên bàn, lấy ánh mắt nhìn người bị bệnh tâm thần mà nhìn cô, sau đó quay đầu đi nhỏ giọng nói với Trình Ngôn, "Sáng nay đầu con bé bị thương, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thật để Trình tổng chê cười".

"Đi... Đi thôi?"

Tô Chí Hoa vẫn ngồi bất động, Trình Ngôn lại đứng dậy, đi đến bên cạnh Trì Dư.

"Tô tiểu thư, tôi chỉ đưa một mình cô."

Trì Dư: "?"