Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Minh ngồi bên bàn làm việc, nhìn tin nhắn như đá chìm đáy biển, nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn cất điện thoại di động đi.

"Chủ tịch." Ngoài cửa truyền đến vài tiếng đập cửa không nhẹ không nặng, theo sau giọng Ngụy Khiêm vang lên.

Sở Minh đẩy kính mắt viền vàng trên mũi, thản nhiên nói: "Vào đi."

Ngụy Khiêm được trả lời, giơ tay đẩy cửa, tay cầm theo một túi văn kiện đến gần Sở Minh.

"Chủ tịch, đây là đồ anh cần." Ngụy Khiêm đưa văn kiện lên, Sở Minh giơ tay nhận, cũng không kiêng kị Ngụy Khiêm ở đây, trực tiếp mở túi văn kiện ra.

Trong túi văn kiện chứa một tập tài liệu thật dày, Sở Minh bày hết lên mặt bàn, mà tư liệu đó, nghiễm nhiên dán ảnh chụp Diệp Dịch.

Sở Minh thần sắc đạm mạc qua loa lật xem tư liệu này một lần, càng xem đến sau, ánh mắt lại càng thâm thúy.

"Cậu ta là người của Thiên Ngu?" Sở Minh để tư liệu sang một bên, dựa vào lưng ghế dựa, giọng hơi trầm thấp.

"Vâng." Ngụy Khiêm ở bên cạnh lên tiếng, cũng đại khái đoán được Sở Minh vì sao đột nhiên gọi người đi thăm dò nghệ sĩ nhà khác.

Trong đầu Ngụy Khiêm bỗng nhớ tới diễn viên dung mạo tinh xảo kia, nghe nói lúc trước cậu ta từng định kí với Thiên Ngu?

"Cậu ta hiện tại là nghệ sĩ dưới tay người đại diện Liễu Phỉ, xem như là nghệ sĩ được Thiên Ngu push." Ngụy Khiêm là một trợ lý đủ tư cách, tuy rằng hắn hay hóng hớt, nhưng Sở Minh có thể dễ dàng tha thứ hắn hơn nữa trọng dụng hắn, cũng là bởi vì năng lực quả thật là rất không tồi.

"Ai quản lí Thiên Ngu?" ánh mắt Sở Minh tối đi, tựa hồ là có chút không chút để ý hỏi.

"Bên ngoài là một nhánh của Lâm thị." Trên thực tế, ai biết chứ?

Giới giải trí, từ trước đến nay là một vũng nước sâu.

"Nghe nói Lâm thị gần đây định đầu tư một bộ điện ảnh lớn." Sở Minh cười cười, uy thế không giảm, "Đầu tư hai mươi triệu."

Ngụy Khiêm im miệng không nói.

Đầu tư hai mươi triệu? Một bộ phim không phải đạo diễn nổi tiếng, ai biết đầu tư là tính toán lấy làm gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh cất tư liệu vào văn kiện, lại trả về tay Ngụy Khiêm: "Cầm xử lý đi."

Ngụy Khiêm: "......"

Đi thì đi, ai kêu hắn là trợ lí của tư bản tàn ác chứ.

Ngụy Khiêm nhận cái túi văn kiện kia, tùy tiện tìm một cái máy cắt giấy, nhét hết vào, đợi nó bị nghiền tan xương nát thịt, mới rời đi dưới ánh mắt quỷ dị của nhân viên khác.

Sở Minh ngồi trên ghế, hai chân thon dài vắt một chỗ, tư thái rất là tùy ý. Hắn cầm lấy điện thoại bàn, tùy tay gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, chào cô, tôi là Sở Minh, giúp tôi gọi Lâm Lâm."(*)

(Hai chữ Hán trong tên người này khác nhau - 林霖)

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

Sở Minh đợi chưa đến một phút đồng hồ, điện thoại chuyển đến văn phòng của Lâm Lâm.

"Sở tiên sinh? Tôi là Lâm Lâm. Anh tìm tôi có chuyện gì không?" Lâm Lâm là người Lâm thị, thân phận của Sở Minh đối với anh ta mà nói, có thể nói là xa không thể với, kết quả hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Sở Minh gọi điện thoại lại đây chỉ tên nói họ tìm anh!

Chẳng lẽ là người dưới trướng anh làm chuyện gì làm tôn đại thần mặt đen này không vui?

Lâm Lâm nháy mắt khẩn trương, thái độ đối mặt Sở Minh thậm chí là kinh sợ.

Chưa đến năm phút đồng hồ, Lâm Lâm cúp máy, mặt lập tức đen sì.

"Công ty chúng ta có người tên Liễu Phỉ không, gọi cô ta vào cho tôi." Không biết có phải ảo giác của bí thư không, cô cứ cảm thấy trong lời của giám đốc Lâm tràn ngập hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Liễu Phỉ tốt xấu cũng là người già đời trong giới, ở công ty kỳ thật coi như là rất có phân lượng, thuộc hạ Diệp Dịch đồng thời cũng là nghệ sĩ Thiên Ngu gắng sức push, ở Thiên Ngu coi như là có vài phần tiếng tăm.

Mặc dù biết cô có quan hệ không minh bạch với mấy nam nghệ sĩ dưới trướng, nhưng trong cái giới này chuyện gì mà chưa từng thấy, chuyện này rất xấu mặt, thấy nhưng không thể trách, cũng có người thậm chí hâm mộ thành tựu hiện giờ của Liễu Phỉ.

Liễu Phỉ cũng chút không che giấu gì, quan hệ của Diệp Dịch và cô ta tuy rằng không phơi bày, nhưng người trong công ty nên biết cũng biết, không nên biết cũng biết sơ sơ rồi.

Đồng thời, bọn họ cũng biết, có một nghệ sĩ tuyến mười tám đắc tội Liễu Phỉ, hiện tại đang bị Liễu Phỉ ngáng chân sau lưng.

Cũng không biết là ai xui như thế.

Người trong công ty cũng chỉ tiện miệng tán gẫu, quay đầu lại tán gẫu chủ đề khác thú vị hơn.

Người ngoài thấy giới giải trí hắc ám và sa đọa, căn bản chưa nhìn được một phần vạn.

Liễu Phỉ vội vã đi đến văn phòng của Lâm Lâm, một đôi mày liễu hơi hơi nhíu, tóc xoăn đỏ làm cho dáng người dưới làn váy đen càng hiện rõ, hiện ra một loại phong tình thành thục quyến rũ.

"Giám đốc Lâm, anh tìm tôi?" Liễu Phỉ đẩy cửa ra, ánh mắt lập tức thoáng nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Lâm Lâm, không khỏi giật mi mắt.

Cô đóng cửa, đi qua, bất an đứng trước mặt Lâm Lâm.

Lâm Lâm nhìn cô một cái, đập một xấp văn kiện lên bàn, phát ra một tiếng động thật lớn: "Tôi thật sự không biết cô có năng lực như vậy, cũng dám đi trêu chọc Sở Minh!"

Liễu Phỉ ngẩn người, thân thể lại phản bác trước đại não: "Tôi không dám!"

Cô ta định thần, bình tĩnh giải thích nói: "Giám đốc Lâm, Liễu Phỉ tôi có thể lăn lộn ở giới này nhiều năm, biết ai có thể chọc ai không có thể chọc, sao dám chọc Sở...... Sở tiên sinh chứ?"

Lâm Lâm kỳ thật cũng hiểu Liễu Phỉ sẽ không tìm đường chết như vậy, nhưng không chịu nổi Sở Minh tự mình gọi điện thoại cho mình, bảo anh quản thúc nghệ sĩ và người đại diện trong tay, ngôn ngữ tuy là thản nhiên, nhưng Lâm Lâm cũng không phải thằng ngu, đương nhiên cũng biết Sở Minh có điều ám chỉ.