Chương 1: Khống chế

"Tao biết mày đang cần gì và thứ này sẽ giúp ích cho việc trả thù của mày. Cứ lấy thứ này đi, cho mày hai tuần để trả lại cho tao, tao biết mày sẽ không phí phạm nó đâu." tiếng nói của gã quái dị đó không hiểu vì cớ gì cứ nằm mãi trong đầu của Phan Diệc.

Hắn cầm quyển sổ màu nâu cũ nát to bằng quyển số note cầm tay được nhận từ gã quái dị hồi hôm qua.

Trên bìa của quyển sổ không trang trí những thứ gì ngoài hai chữ "Khống Chế". Vốn Phan Diệc tưởng rằng gã quái dị kia chỉ đang làm trò điên nhưng không hiểu sao lời nói của gã ta cứ lảng vảng trong đầu hắn mãi không dứt.

"Khống chế: bằng lời nói của mình ngươi có thể khống chế người khác phục tùng mình một cách tuyệt đối...."

Mở quyển số đó ra đập vào mắt là những dòng mời gọi đầy cuốn hút, chúng như có ma lực khiến cho ánh mắt của Phan Diệc không thể nào rời khỏi.

Cuối cùng sau khi đọc xong quyển sổ này, hắn như một kẻ điên mà cười lớn.

Ai, quả nhiên là cơ hội trả thù của hắn đến rồi.

Đầu tiên phải kiếm người thử nghiệm mới được.

Phan Diệc dựa vào cửa bếp nhìn mẹ Tư đang rửa chén, hắn hỏi: "Mẹ nghĩ sao về việc con là người đồng tính?"

Vừa mới bắt đầu, Phan Diệc không dám nói những lời quá khó chấp nhận, ít ra nếu có thất bại thì cùng lắm thì hắn sẽ bị mẹ mách cho ba về việc này sau đó lại nhận một trận đòn, cùng với ánh mắt khinh bỉ của người anh trai trên danh nghĩa kia thôi.

Mẹ Tư vừa nghe Phan Diệc hỏi thế liền làm rơi cả cái bát trên tay, bà quay lại ánh mắt bàng hoàng nhìn đứa con trai của chồng: "Con vừa nói cái gì?"

[Quên đi]

Từ khóa.

Từ dùng để khống chế một người nào đó, khiến cho họ hoàn toàn thuộc về quyền khống chế của mình. Cứ như một con rối không hề có suy nghĩ nào, mặc dù người múa rối muốn điều khiển thế nào tùy ý.

Từ khóa vừa xuất hiện ánh mắt của mẹ Tư bỗng dưng đồ đẫn sau đó lại khôi phục bình thường, bà ngơ ngác nhìn Phan Diệc đang đứng ở cửa, ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì sao con?"

Phan Diệc trong lòng đã cười như điên ngoài mặt lại tỏ vẻ lo lắng: "Con nghe tiếng bát vỡ nên chạy vào."

Mẹ Tư nhìn lại chỗ miểng bát bị vỡ, gõ nhẹ đầu bất đắc dĩ nói: "Chắc mẹ già lú lẫn rồi, có cái bát cũng chẳng rửa được."

Phan Diệc tỏ vẻ an ủi mẹ Tư sau đó lại rời khỏi phòng bếp về phòng của mình, hắn nằm trên giường kìm nén lại tiếng cười điên cuồng của bản thân.

Đôi khi phải bội phục khả năng học hỏi của hắn, mới có lần đầu thử nghiệm đã thành công rồi.

Cái nhà này đã nằm gọn trong bàn tay của hắn rồi.

Chờ đến cuối tuần có thể gặp được người anh trai thân yêu đi công tác thực tập về, Phan Diệc đã cảm thấy hạnh phúc.

Trong vài ngày sắp tới có lẽ hắn sẽ thử nghiệm thêm để gia tăng sức mạnh của từ khóa, nghĩ tới việc khống chế người anh luôn khinh bỉ mình kia thì máu trong người của Phan Diệc càng thêm sôi sục.