Chương 1: Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Dương Hựu Nhiên làm người thực vật một thời gian rồi.

Trong phòng bệnh, tràn ngập mùi nước khử trùng cùng bó hoa. Ông chủ công ty quản lý, người đại diện, bên phía hợp tác còn có một số fan, ôm hoa tới rồi lại đi.

Bác sĩ nói với người đến thăm: "Tình hình bệnh nhân không lạc quan, mau chóng liên lạc với người nhà của cậu ấy càng sớm càng tốt để bàn việc rút ống khí quản.

Dương Hựu Nhiên nghe thấy người đại diện của mình nức nở nói: “Thật sự không có hy vọng sao, cậu ấy còn chưa đoạt giải thưởng Kim Khúc đâu, năm nay cậu ấy được đề cử tên, như thế nào lại đột nhiên như vậy?"

Cậu có thể nghe thấy cậu chưa chết.

Dương Hựu Nhiên cố gắng cử động mí mắt, khống chế thần kinh cử động ngón tay, cậu thậm chí cảm thấy mình đã làm được nhưng tất cả chẳng qua là ảo tưởng, thanh niên trên giường bệnh thủy chung không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, đeo một chiếc ống thở trong suốt, dưới chăn chỉ còn một lớp mỏng da bọc xương.

Người đại diện khóc lóc một lúc, trợ lý mới đưa người đại diện ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh lại, sau đó từ trong điện thoại của trợ lý truyền đến tiếng đọc sách không đúng lúc.

"Học thần thiếu gia thật sau khi trở về hào môn lại trở nên nổi tiếng ngành giải trí. chương 09, tiếp tục đọc từ chương trước, Triệu Dữ Mặc cho đến giờ cũng không nghĩ tới, nhị thế tổ Dương Hựu Nhiên làm hại hắn bị mất giấy trúng tuyển, lại cùng hắn có quan hệ là bị ôm sai, hắn mới chính là con ruột của gia đình hào môn.”

Dương Hựu Nhiên, người đang ở trong trạng thái thực vật, nghe được tinh thần phấn chấn tại chỗ.

Cuốn sách này viết gì vậy?

Cuốn này là tiểu thuyết thật giả thiếu gia hào môn cẩu huyết, trợ lý của cậu ngồi bên cạnh giường bệnh mở vài chương.

Thiếu gia giả có cùng tên với cậu.

Dương Hựu Nhiên thông qua lượng tin tức mơ hồ của mấy chương, sắp xếp ra một phần câu chuyện xưa.

Nhân vật chính trong tiểu thuyết Triệu Dữ Mặc là đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi do gia đình Dương Hựu Nhiên tài trợ, cùng tuổi với thiếu gia giả bia đỡ đạn Dương Hựu Nhiên.

Bởi vì được tài trợ, Triệu Dữ Mặc làm người giúp việc cho thiếu gia giả suốt mười năm.

Triệu Dữ Mặc thi trượt đại học, sau khi tốt nghiệp, sang Mỹ làm hộ tống cho thiếu gia giả, vì tiết kiệm tiền học Harvard một ngày làm ba công việc.

Sau đó thiếu gia giả mạo ngoài ý muốn biết được thân phận của Triệu Dữ Mặc, làm gián đoạn việc học và visa của hắn, khiến Triệu Dữ Mặc bị đuổi về nước.

Không lâu sau chân tướng rõ ràng, thì ra năm đó ở bệnh viện, hai đứa bé bị ôm nhầm, Triệu Dữ Mặc trở thành trẻ mồ côi có tuổi thơ bất hạnh, Dương Hựu Nhiên trong sách lại trở thành con trai duy nhất của một gia đình giàu có, hưởng thụ hết mọi tình yêu và tiền của.

Khi cha mẹ biết được hành vi ác độc của thiếu gia giả đối với Triệu Dữ Mặc, khiến thiếu gia giả trong một đêm mất đi tất cả hào quang, phải cuốn gói rời đi. Ngay cả bạn trai của cậu, người mà anh gặp và yêu sâu đậm trong khoảng thời gian đi du học cũng bỏ rơi thiếu gia giả vì nhìn thấy rõ sự giả tạo của thiếu gia giả là người như thế nào, và biến thành chó liếʍ của Triệu Dữ Mặc.

Tình tiết hay lắm, máu chó lắm.

Dương Hựu Nhiên dần dần bắt đầu lắng nghe.

Ngay khi câu chuyện sắp đi đến cao trào đánh mặt, tiếng đọc sách đột ngột dừng lại.

"Suýt nữa thì quên" giọng trợ lý nói: "lễ trao giải đã bắt đầu."

Sau đó, là buổi lễ trao giải trực tiếp trên TV.

“Album xuất sắc nhất giải thưởng Kim Khúc lần này, được đề cử là.”

“Mọi người cùng đoán xem!”

“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại, Kha Tường!”

“Bắc Băng Dương Hựu Nhiên và sông Nile, Dương Hựu Nhiên!”

Nam MC là người quen của Dương Hựu Nhiên, sau khi giới thiệu những vị khách mời lọt vào danh sách đề cử, đột nhiên buồn bã nói: “Như các bạn đã biết, tôi và Dương Hựu Nhiên đã quen biết nhiều năm, từ lúc mới vào nghề cho đến nay, cậu ấy đã đăng bài hát trên mạng khi mười sáu tuổi, thành danh từ rất sớm, ca khúc chủ đề bộ phim đầu tiên do Hựu Nhiên viết lời và sáng tác, cậu ấy thực sự là một nhạc sĩ trẻ rất tài năng, nhưng cách đây không lâu.”

Nam MC có chút nghẹn ngào nói: “Có một sự cố xảy ra trong buổi hòa nhạc. Do sai sót trong khâu dựng sân khấu nên Hựu Nhiên đã rơi từ trên bục cao mười mét xuống, hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh lại, thật đáng tiếc. Dương Hựu Nhiên không thể đến địa điểm của chúng tôi ngay hôm nay. “Người bạn tốt của cậu ấy, tôi muốn nói, cho dù hôm nay cậu ấy có giành được giải thưởng hay không, thì cậu ấy cũng là nhạc sĩ xuất sắc nhất trong lòng tôi. Chúng ta hãy cổ vũ cho Dương Hựu Nhiên và hy vọng cậu ấy sẽ sớm hồi phục.”

Bạn tốt

Thực ra Dương Hựu Nhiên và nam MC này cũng chỉ gặp nhau có vài lần, nhưng trong ngành giải trí này là vậy, chỉ khoe khoang, thể hiện tình cảm giả tạo mà thôi.

Dương Hựu Nhiên không những không có gia đình mà còn không có bạn bè thân thiết, trong mắt người khác, cậu là một gã ngốc âm nhạc có phần cô đơn, nhất quyết sống trong bùn, đắm mình vào việc viết ca khúc, sáng tạo và phát hành bài hát và khẳng định mình là một người sống trên Internet.

Nhưng hai năm nay cậu không có cảm hứng sáng tác ca khúc gì, sáng tác ra một đống rác rưởi.

Album là công ty ép buộc cậu phát hành, lúc trước Dương Hựu Nhiên ký hiệp ước bất bình đẳng, hai năm không phát hành album sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời.

Một đoạn thời gian rất dài, Dương Hựu Nhiên rất muốn được nghỉ ngơi thật tốt.

Để khuyến khích cậu tìm được cảm hứng sáng tác, công ty cũng không ngại nói: "Có thể tìm một mối quan hệ ngầm.”

Nhưng sau khi nghe Dương Hựu Nhiên nói "Tôi là gay." Sau đó, người đại diện và tổng giám đốc đều kinh hãi, chạy tới nhà cậu ra lệnh: "Tuyệt đối không được phép! Có thể tìm phụ nữ để yêu, nhưng tuyệt đối không phải đàn ông! Nguy cơ quá lớn! nếu bị những tay săn ảnh chụp được thì toàn bộ công ty đều coi như xong".

Dương Hựu Nhiên nói: "Tôi lại không thể uốn thẳng.”.

Hàm ý là cậu cũng không thể có tình cảm với nữ nhân.

Tổng giám đốc: "Nếu cậu thật sự thích đàn ông, Vi Nhiên với vẻ ngoài của cậu, cậu biết đấy, có rất nhiều ông chủ có thể ngủ với cậu và nâng đỡ cậu trong sự nghiệp. Đó là điều tốt nhất cho cả hai bên. Chỉ cần gật đầu đồng ý, giải Kim Chúc sẽ là của cậu, cậu nghĩ sao?”

Không phải vậy.

Khóe miệng Dương Hựu Nhiên giật giật.

Cũng không phải đi ra ngoài bán hàng, cậu là dựa vào tài năng của mình để kiếm sống.

Vòng tròn luẩn quẩn dị dạng, hoàn cảnh xốc nổi khốn đốn. Dương Hựu Nhiên nghe trong loa ti vi quanh quẩn bản nhạc tồi tệ của mình, chỉ cảm thấy phiền muộn trống trải, khát vọng sống duy nhất còn lại vụt tắt như ngọn nến.

“Chúc mừng, Kha Tường đã giành được giải thưởng album xuất sắc nhất!”

Tất nhiên, cậu không phải là người đoạt giải.

Tại lễ trao giải, cậu vẫn đang trong trạng thái thực vật.