Chương 1: Gặp gỡ

Năm nay là năm thứ mười lăm Kỳ Ngôn xuyên tới thế giới này.

Anh vốn dĩ đang nỗ lực gây dựng sự nghiệp ở thế giới nguyên bản, lại không may đột ngột qua đời khi thức đêm tăng ca, sau đó xuyên tới thế giới hơi kỳ lạ này.

Ở nơi đây, nam nữ không phải là giới tính duy nhất, mà con người được chia thành ba giới tính gồm Alpha, Omega và Beta. Trong đó phần lớn các Alpha đều có thân thể khoẻ mạnh, nắm giữ đại đa số tài nguyên của xã hội; Omega có khoang sinh sản, có khả năng mang thai sinh con; Beta thì tương đối bình thường, dù là nam hay nữ thì khả năng mang thai vẫn yếu hơn so với Omega.

Mà ở thế giới này còn một thứ nữa, được gọi là pheromone. Chỉ có Alpha và Omega có được pheromone, hơn nữa lại hấp dẫn lẫn nhau. Giữa hai bên còn có độ xứng đôi pheromone, độ xứng đôi càng cao, lực hấp dẫn càng mạnh.

Kỳ Ngôn mất mấy năm mới thích ứng được thế giới quan kỳ lạ này, may mà ban đầu anh là cô nhi —— xuyên qua đây rồi vẫn là cô nhi —— anh không có thứ gì lưu luyến ở thế giới cũ, cho nên cũng thành thật chăm chỉ sinh hoạt tại thế giới này.

Nhưng điều đáng chửi rủa chính là, năm mười tám tuổi phân hoá, anh đã phân hoá thành một Omega, một giới tính đa phần đều cần người khác che chở, nhiệm vụ chủ yếu sau khi trưởng thành là phải tìm được một Alpha, sinh con dưỡng cái giúp chồng dạy con.

Rất hiển nhiên, vấn đề kỳ thị giới tính ở thế giới này còn nghiêm trọng hơn gấp bội lần so với xã hội ở thế giới cũ của anh.

Kỳ Ngôn không thể nào lại tình nguyện gả chồng sinh con, hơn nữa loại hình Omega như anh cũng không được nhiều người yêu thích cho lắm.

Đừng nghĩ anh không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của vị bác sĩ lúc ấy. Bởi nhẽ một Omega như anh còn cao hơn nhiều so với một Beta bình thường, ở thế giới này người ta có thể gọi đó là vô cùng khác thường.

Kỳ Ngôn giấu nhẹm giới tính của mình, giả trang thành một Beta tiếp tục trang trải cuộc sống. Nhiều năm nay anh đều phải dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình, hơn nữa hiệu quả cũng khá ổn. Ít nhất ở tuổi hai mươi tám này, anh đã là một người trẻ tuổi mới nổi danh.

Xã hội thượng lưu luôn có rất nhiều dịp để xã giao, lần này Kỳ Ngôn có thể được mời tới tham gia tiếc tối thành niên của tiểu thiếu gia Nhậm gia cũng là một loại thành tựu. Dù sao thì phần lớn người trong buổi tiệc đều xuất thân từ những gia đình danh giá khá giả, người như Kỳ Ngôn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng bước lên được giới thượng lưu quả thực là độc nhất.

Tiệc tối của ngày đầu tiên là để đám người trưởng thành giao lưu với nhau, Kỳ Ngôn duy trì nụ cười thương nghiệp chào hỏi với một đám người, cảm giác khoé miệng đã sắp cứng ngắc tới nơi.

“Thấy thế nào?” Một bàn tay đáp xuống vai Kỳ Ngôn, trông có vẻ là người quen.

“Bánh tráng miệng ngọt ngọt không tệ lắm, cơ mà điều hoà không đủ, hơi nóng.” Kỳ Ngôn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bình tĩnh bỏ cánh tay đang ngự trên vai mình xuống.

“Nóng á?” Nhậm Ngộ ngờ vực, điều hoà trung tâm trong hội trường đang bật ở mức 26 độ, nhiệt độ vừa vặn thích hợp.

“Có phải cậu không khoẻ chỗ nào không? Nhìn mặt cậu hơi đỏ kìa.”

“Hình như có hơi……” Kỳ Ngôn nhéo nhéo mũi, “Tôi lên phòng trên tầng nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Đi đi đi đi, cậu chịu khó chút vậy.” Nhậm Ngộ nhìn bóng lưng Kỳ Ngôn, hơi không yên tâm. Đang định đi theo, chóp mũi chợt ngửi thấy một mùi hương ngòn ngọt diệu kỳ.

“Là pheromone của ai thế nhỉ?”

“Omega à? Ai đưa Omega đang phát tình tới đây vậy?”

“. . . . . .”

Kỳ Ngôn cũng biết cơ thể mình đang rất không ổn, thân nhiệt nóng bất thường, trong đầu như thể một đống hồ nhão nhoét.

Anh trốn trong góc tường cố gắng tiêm cho mình một liều thuốc ức chế, nhưng cơn nóng vốn dĩ sẽ lui di rất nhanh lúc này lại không hề biến mất, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Không ổn rồi. Kỳ phát tình của anh rõ ràng mới qua nửa tháng, sao có thể tới nhanh như vậy chứ…… Thuốc ức chế cũng mất hiệu lực……

Nhưng bây giờ không phải lúc nghi ngờ này nọ, sảnh chính ở tầng dưới đã bắt đầu hỗn loạn. Kỳ Ngôn biết bản thân mình hiện tại phải tìm một gian phòng nào đó rồi trốn đi, nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị đám Alpha dưới tầng xé nát.

Omega trong kỳ phát tình yếu ớt mỏng manh cực kỳ, ngay cả khi bình thường anh có thể lấy một chọi mười đi chăng nữa.

Kỳ Ngôn thất tha thất thểu lê bước tới phòng dành cho khách, may thay trên hành lang không có người, nếu không dù cho anh có liều mạng che lại vị trí sau cổ thì hơi thở thơm ngọt kia vẫn sẽ trào ra.

“Ừm…… Anh ổn chứ?”

Có người!

Kỳ Ngôn hoảng sợ, hoảng loạn đẩy một cửa phòng ra muốn đi vào trong.

Người đối diện là một Alpha! Mặc dù giọng nói nghe có vẻ vẫn hơi trẻ con chưa trưởng thành hẳn, nhưng vẫn là một Alpha hàng thật giá thật, đứng đầu chuỗi thức ăn ở thế giới này.

Alpha đứng đối diện chú ý thấy người trước mặt hình như không khoẻ lắm, hơn nữa động tác của Kỳ Ngôn thực sự không quá nhanh nhẹn, cho nên cậu dứt khoát kéo Kỳ Ngôn chen vào trong cửa phòng, lưu loát đóng cửa lại, chắn mọi ánh mắt rình rập kia ngoài cửa.

“Ây, anh không sao chứ? Anh bị ốm à?”

Làm ơn đấy, pheromone nồng đượm như vậy mà, khứu giác của cậu không cảm nhận được ư?

Kỳ Ngôn quỳ rạp xuống nền, cố nhịn lại ý nghĩ cạn lời, tay run rẩy lấy thuốc ức chế dự phòng ra, định tiêm thêm một mũi nữa.

Nhưng vào lúc này, cơn nóng lập tức sôi trào cuồn cuộn, nuốt sạch một tia lý trí cuối cùng của anh.

Tình nhiệt hoàn toàn bùng nổ trong nháy mắt, pheromone thơm ngọt thuộc về Omega lan ra khắp phòng.

Cuối cùng Nhậm Tuỳ cũng ý thức được người trước mắt là một Omega đang phát tình, nhanh chóng mở quạt thông gió trong phòng lên, nhìn người nọ, không biết phải làm sao.