Chương 1

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nhạc ồn ào cùng tiếng ồn ào náo nhiệt, giống như bị giam trong một bức tường cao, âm thanh hỗn loạn và ồn ào dội vào tai, tuy rằng âm lượng không cao nhưng lại làm cho đầu óc Tiêu Mộc ong ong vang lên.

Cậu nâng mí mắt nặng trĩu mệt mỏi, tầm mắt mơ hồ dần dần nhìn rõ.

Ánh vào mi mắt chính là khung giường khắc hoa phức tạp, màn lụa đỏ rực, trong không khí tràn ngập hương hoa mai thanh đạm, là một gian hôn phòng.

Tiêu Mộc sững sốt.

Đây không phải nhà của cậu.

Ký ức cuối cùng của cậu dừng lại ở hình ảnh kiếm Truy Quang - bản mạng của mình lóe lên ánh sáng, chắn cho mình một hồi lôi kiếp.

Mới vừa mở mắt, Tiêu Mộc đã đến nơi này.

Cả người cậu hơi run rẩy, đột nhiên đứng dậy, đồng thời muốn triệu hồi kiếm linh.

Nhưng sau một lúc lâu trôi qua, không hề có phản ứng gì. Tầm mắt cũng đảo qua phòng ngủ, chỗ có thể nhìn được, cũng không có bóng dáng cây kiếm.

Đồng tử của cậu đột nhiên mở rộng.

Lão bà của mình đâu? Lão bà to lớn của mình đâu?!

Bởi vì tim đập nhanh hơn, cậu không khỏi cảm thấy một trận run rẩy, thân thể này cực kỳ suy yếu, giống như khí lực cả người đều bị rút cạn, chỉ dư một khối vỏ rỗng.

Cậu lập tức dùng hai ngón tay ấn vào huyệt vị tâm mạch để bình phục nhịp tim, đồng thời vận chuyển linh thức về, mạnh mẽ hít một hơi vào. Mới vừa vận công pháp, cậu bỗng nhiên ý thức được đây không phải thân thể của chính mình.

Chẳng lẽ đạo lôi kiếp kia cho hồn phách cậu vào một khối thân thể sắp chết?

Nháy mắt, lão bà không có, thân thể cũng sắp chết.

Đương nhiên thân thể sắp chết với cậu mà nói không có nghiêm trọng như việc mất lão bà, quả thực có thể so sánh với chuyện kinh khủng, đại não của Tiêu Mộc trong lúc nhất thời không thể xử lý những tin tức kí©h thí©ɧ như vậy, cậu ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, lướt nhìn một vòng tròn sâu không thấy đáy, lâm vào một mảnh trống rỗng.

Lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân vội vã, vài gã sai vặt nâng cáng hướng bên này, tên đi đầu mới vừa bước nhanh tiến lên đi vào, giương mắt thấy cậu tỉnh lại liền kinh hô một tiếng: "Thế tử gia, ngài đã tỉnh!" Lại quay đầu la lớn: "Mau đi bẩm báo vương phi, lại mời thái y đến xem."

Gã sai vặt nói xong liền chạy chậm lại đây, vẻ mặt vui sướиɠ, "Vị quốc sư chân nhân kia, vừa nói xung hỉ có thể cứu thế tử gia, ngài quả nhiên liền tỉnh."

Dứt lời, lại thấy Tiêu Mộc bộ dáng ngốc nghếch, đối với lời mình nói không hề phản ứng, gã sai vặt thu liễm tươi cười, trong lòng run lên, duỗi tay ở trước mắt cậu quơ quơ, thật cẩn thận nói: "Thế tử gia?"

Tiêu Mộc vốn là người luyện kiếm, thần kinh lúc nào cũng căng chặt, trong hoảng hốt cảm nhận được có người duỗi tay lại đây, cậu phản xạ tính bẻ ngoặt cổ tay gã sai vặt, bẻ ra sau lưng, "Lão bà của ta đâu? Các ngươi đem nó giấu ở đâu?"

Gã sai vặt đau đến kêu rên, "Đau! Thế tử gia! Là ta, ta là Mính Thụy a."

Câu nói này khiến cho thần chí hỗn độn của Tiêu Mộc tỉnh táo lại một chút.

Mính Thụy, nghe rất quen thuộc.

Ký ức của nguyên chủ như là mở ra chốt mở, thủy triều dũng mãnh tràn vào linh đài.

Tiêu Mộc rên một tiếng xoa huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu mặt lộ vẻ một tia mờ mịt.

Mính Thụy, hình như là tùy tùng bên người cậu.

Cậu buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Mính Thụy nghe thấy Tiêu Mộc xin lỗi, tự nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn có chút sợ hãi: "Thế tử gia mới khỏi bệnh nặng, chắc là còn mơ màng. Vừa tỉnh dậy đã hỏi lão bà, vương phi cầu hôn công chúa khi ngài hôn mê, thế mà lại biết trước chuyện xung hỉ."

Mính Thụy nói nhanh như gió, Tiêu Mộc nghe càng lúc càng mơ hồ.

Mãi một lúc sau, Tiêu Mộc mới nghe ra vài từ khóa, chậm rãi hỏi: "Xung hỉ? Cùng ai?"

"Cùng ngũ công chúa." Mính Thụy trả lời dĩ nhiên.

Công chúa đương triều gả cho cậu để xung hỉ?

Tiêu Mộc càng ngốc hơn, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện mình đang mặc hỉ phục màu đỏ rực.

"Thế tử gia có sức đi không? Nếu không tôi đỡ ngài đi?"

Tiêu Mộc nghi ngờ: "Đi đâu?"

"Vương phi phái chúng tôi đến dìu ngài đi bái đường." Mính Thụy thấy sắc mặt Tiêu Mộc tái nhợt, vẻ bệnh tật khó che giấu, lại ngốc nghếch, sợ rằng bệnh lâu ngày khiến người choáng váng, không khỏi nhíu mày, đau lòng nói: "Vốn dĩ vương phi không muốn ngài đi, nhưng người ta là công chúa, không thể chậm trễ."

Thấy trên mặt đất đặt một cái cáng màu đỏ rực, Tiêu Mộc trợn to mắt, nằm cáng đi bái đường sao?

Đang nói chuyện, một thị nữ vội vã chạy đến, thở hồng hộc nói: "Vương phi có lệnh, Thế tử gia không cần đi."

Thị nữ bước vào cửa, vội vàng nói: "Quản sự ma ma trong cung nói, Thánh Thượng quan tâm Thế tử gia, muốn ngài tĩnh dưỡng, miễn lễ nghi phiền phức."

Mính Thụy khó hiểu: "Nhưng bái đường không thể miễn đi được?"

Thị nữ thở đều, nói: "Ma ma trong cung đã chọn một con gà trống thay Thế tử gia bái đường cùng công chúa."

Tiêu Mộc nghe vậy, hai mắt đen láy dần dần mở to.

Công chúa đương triều bái đường cùng gà trống?

Tuy cậu có ký ức của nguyên chủ, biết Tiêu Vương phủ nắm giữ 30 vạn thiết kỵ ở Bắc Cảnh, quyền khuynh triều dã, nhưng không ngờ cả nhà lại bá đạo đến mức hoàng thất cũng phải cúi đầu.

Quan trọng hơn, từ ký ức của nguyên chủ, cậu biết ngũ công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân đương triều, là bạch nguyệt quang trong lòng nam nhân thiên hạ, hiện giờ lại trở thành thế tử phi xung hỉ của mình.

Lúc này ở lễ đường, dưới ánh mắt kinh ngạc của các quan khách, một con gà trống đỏ rực được ma ma ôm trong ngực, cổ đeo lụa đỏ, sánh đôi cùng tân nương.

Công chúa đương triều được hai cung nhân nâng đỡ, bước từng bước uyển chuyển, trong tiếng hô của người chủ trì nghi lễ, bị ấn cúi đầu.

Không ai chú ý đến việc công chúa cố gắng giãy giụa, vì chỉ cần có động tác, lập tức bị hai cung nhân bên cạnh đè lại.

Khăn voan đỏ tươi bị gió nhẹ nhấc lên một góc, lộ ra nửa khuôn mặt ngọc, theo góc màu đỏ rơi xuống, ánh mắt chứa đầy lửa giận lóe lên rồi biến mất.

Tiếng nhạc lại vang lên, tân nương được vây quanh đi về hướng hậu viện.

Trong hôn phòng, người mặc cung phục nối đuôi nhau bước vào.

Bóng người lắc lư trước mắt Tiêu Mộc, các cung nhân lại thêm nhiều đồ vật vào phòng, còn nâng vào vài rương hồi môn cực lớn, cuối cùng mới thấy công chúa được người nâng đến mép giường ngồi xuống.

Ma ma đưa qua hỉ cân, cười tủm tỉm nói với Tiêu Mộc: "Thế tử gia, nên mở khăn voan."

Tiêu Mộc ngoan ngoãn nghe lời mà tiếp nhận hỉ cân, theo sự hướng dẫn của ma ma, khẽ vén một góc khăn voan.

Lớp sa mỏng màu đỏ tươi được vén lên, lộ ra một khuôn mặt kinh diễm tuyệt trần.

Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt trái xoan ấy như được dát một lớp vàng mỏng, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm thu hút hồn phách.

Căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng.

Mọi người đều biết ngũ công chúa được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân đương triều, nhưng ở đây chỉ có vài người từng gặp qua, giờ đây tận mắt nhìn thấy, không ngờ lại khuynh quốc khuynh thành đến vậy, ngay cả các thị nữ ở đây cũng không khỏi rung động trong lòng. Càng vì vậy mà họ càng thêm thương cảm cho vị công chúa bị ép buộc xung hỉ này.

Tiêu Mộc nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều im lặng không nói lời nào, có chút mờ mịt hỏi: "Kế tiếp nên làm gì?"

Ma ma từ trong sự ngỡ ngàng tỉnh lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn nà ngoan ngoãn của Tiêu Mộc, đôi mắt đen láy long lanh nhìn lại đây, vô cùng đáng yêu, không khỏi che miệng cười khúc khích, giọng điệu cũng mềm mại hơn vài phần: "Kế tiếp à, không phải là lão nô chúng tôi có thể nhúng tay vào."

Nàng vừa nói vừa ấn vai công chúa, dặn dò vài câu về cách hầu hạ Thế tử gia, thân thể công chúa rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó cùng mọi người chúc mừng tân lang, rồi lui ra ngoài.

Sau đó, hình ảnh trước mắt Tiêu Mộc như bị tua nhanh, chỉ thấy mọi người vội vã lui ra. Hoảng hốt, cậu nghe thấy Mính Thụy lưu lại một câu: "Thế tử gia, tôi canh giữ ở ngoài cửa, ngài có việc thì gọi tôi."

Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại hai bóng người mặc hỉ phục.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, từ lúc lêи đỉиɦ núi độ kiếp đến khi rơi xuống hỉ phòng của vương phủ này, chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm phút, có thể nói là hỗn loạn.

Cậu chớp chớp mắt, lại xoa xoa huyệt thái dương, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn độn, mới căng da đầu tiếp nhận hiện thực, sau đó nhìn về phía công chúa đang ngồi đối diện.

Không biết vì sao, người trước mắt cho cậu một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Mờ hồ lộ ra chút linh khí.

Hơi thở có chút giống...... Lão bà.

Chỉ khi nghĩ như vậy, đại não ngây thơ mụ mị của cậu bỗng nhiên sáng tỏ, hơi hé miệng: "Ngươi..."

Nhưng vừa mới mở miệng, cậu đã thấy công chúa kia đột nhiên đứng dậy, như bị điện giật mà liên tục lui về phía sau mấy bước.

Bỗng nhiên, một tiếng rắc rắc vang lên, sau eo công chúa va phải chiếc rương hồi môn, nắp rương bị bật tung.

Bên trong chiếc rương rộng mở, chất đầy bảo vật lấp lánh, bỗng nhiên một thanh kiếm lộ ra.

Vỏ kiếm màu trắng ngà được khắc hoa văn tinh xảo, chuôi kiếm gắn một mảnh đá quý lấp lánh như gương dưới ánh nến. Dưới đá quý là hai chữ "Truy Quang" được khắc bằng chữ nhỏ.

Tiêu Mộc thoáng nhìn thấy thanh kiếm quen thuộc, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến, tầm mắt tập trung vào chuôi kiếm, miệng lẩm bẩm: "Lão bà!". Nói rồi, bước nhanh về phía trước.

Công chúa đột nhiên xoay người, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Lưỡi kiếm sắc bén hướng thẳng vào cổ Tiêu Mộc.

Ánh mắt công chúa sắc bén, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai là lão bà của ngươi?"

"Dám đến gần, ta sẽ gϊếŧ ngươi."

Giọng điệu của nữ tử tuy sắc bén, nhưng tay cầm kiếm lại run rẩy.

Tiêu Mộc hơi sững sờ, hàng mi dài khẽ chớp.

Dung mạo của nữ tử vô cùng xinh đẹp, dưới ánh nến đỏ, đôi mắt ửng hồng càng thêm diễm lệ. Tuy nhiên, Tiêu Mộc lại không có hứng thú với mỹ nhân, mà chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

Một lúc sau, cậu đột nhiên giơ tay lên.

Phát hiện động tác của cậu, công chúa hoảng sợ, phản ứng cực nhanh vung kiếm chém ngang, định chặt đứt cổ đối phương, nhưng cổ tay đột nhiên bị một lực nhẹ đánh trúng, trong nháy mắt kiếm đã rời khỏi tay.

Trước ánh mắt kinh ngạc của công chúa, Tiêu Mộc nhẹ nhàng bắt lấy thanh kiếm.

Cậu cẩn thận nắm lấy chuôi kiếm, trong đôi mắt đen láy lóe lên vẻ vui mừng không che giấu được.

Nhưng chỉ sau một lát, vẻ vui mừng đó lại biến mất.

Không đúng.

Kiếm linh không có cảm ứng.

Tuy rằng kiếm linh của cậu chưa khai linh trí, nhưng trước đây chỉ cần cậu gọi lão bà, đều sẽ có chút dao động đáp lại, nhưng hôm nay thanh kiếm này như một khối vật chết bị rút cạn linh khí, là cục diện đáng buồn.

Lông mày Tiêu Mộc hơi run, chẳng lẽ...... Kiếm linh bị tia sét đánh tan?

Chỉ nghĩ đến đây, Tiêu Mộc đã đau lòng không thôi, con ngươi ngấn lệ.

Lão bà đều là vì cứu mình!

Cậu vội vàng thu kiếm vào vỏ, ôm vào lòng. Sau đó, lờ đi công chúa, như không người mà xoay người đi ra cửa. Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lão bà, ngươi chịu khổ."

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Tiêu Mộc bước ra ngoài, trong giây lát bóng người đã biến mất khỏi phòng tân hôn.

Công chúa bị bỏ lại, sững sờ:

Cứ như vậy đi rồi?

Xác nhận Tiêu Mộc đã rời đi, vẻ mặt căng thẳng của công chúa đột nhiên thu lại, trở nên âm trầm sắc bén, và hơi nheo mắt.

Tên này...... rốt cuộc có ý gì?

Khi Tiêu Mộc bước ra khỏi phòng ngủ, vài ma ma và thị nữ canh giữ bên ngoài thấy cậu ôm kiếm đi ra liền trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Một ma ma tiến lên cười nói:

"Thế tử gia sao lại ra ngoài? Muốn người hầu hạ ngài đi ngủ ạ?"

Tiêu Mộc lắc đầu, vội vàng kiểm tra "vết thương" của lão bà, rồi lờ mọi người đẩy cửa đi ra ngoài.

Mính Thụy canh giữ ở hành lang, nghe tiếng động liền vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng "Thế tử gia", nhưng tầm mắt lại dừng ở thanh kiếm trong tay Tiêu Mộc, không khỏi kinh hãi.

Hắn nói: "Hôn phòng sao lại có vũ khí sắc bén?" Rồi quay đầu trách móc bọn hạ nhân, "Thu dọn nhà cửa như thế nào? Còn không mau đi tra!"

Nghe vậy, nhóm người hầu hai mặt nhìn nhau, sôi nổi hành động, bị Tiêu Mộc nâng cánh tay ngăn lại: “Không cần.”

Ma ma không biết khi nào đã đi theo, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ai nha, này không phải kiếm của công chúa điện hạ sao? Chắc là là điện hạ thích kiếm, liền coi như của hồi môn bỏ vào trong rương. Nói cũng là, hôn phòng nào có thể để vũ khí sắc bén đâu, không may mắn." Khi Ma ma nói liền hướng Tiêu Mộc vươn tay: "Thế tử gia đừng trách công chúa điện hạ, kiếm này nếu là va chạm ngài, liền giao cho lão nô đi."

Nhận thấy ma ma duỗi tay lại đây liền muốn chạm vào kiếm, Tiêu Mộc buộc chặt khuỷu tay đồng thời trừng mắt nhìn người tới.

Chỉ một thoáng, một trận gió lạnh thổi quét.

Ma ma bị khí tràng này kinh sợ, toát mồ hôi lạnh.

Nàng lấy hết can đảm, sợ hãi mà giương mắt nhìn lên. Khuôn mặt Tiêu Mộc như ngọc, là dung mạo thập phần ngoan ngoãn lại xinh đẹp, đuôi mắt hơi rũ, càng hiện ra cảm giác vô tội. Người không biết nếu chợt nhìn thấy, tất sẽ bị khuôn mặt kia che giấu, cho rằng trước mắt chính là tiểu công tử thế gia xinh đẹp ngây thơ.

Nhưng có lời đồn Tiêu thế tử đa trí, lại có kỵ binh Bắc Cảnh để cậy vào, gần như cầm giữ nửa cái triều đình, ngang với địa vị nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu - Vân thị. Hình tượng một trời một vực cùng với người trước mặt.

Ban đầu ma ma thấy bộ dáng Tiêu Mộc phúc hậu và vô hại, cho rằng đồn đãi đều là tin vịt.

Nhưng mà mới vừa rồi, một cái liếc mắt, lại thực sự làm nàng sợ.

Thật lâu sau, nàng mới nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng nhàn nhạt: “Tránh ra.”

Ma ma cứng lại, thành thật mà lui ra.

Thu lại khí tràng, Tiêu Mộc lại khôi phục bề ngoài ngây thơ vô tội, trong tay vẫn cầm chuôi kiếm như cũ, giống như cái gì cũng chưa phát sinh mà tự cố rời đi.

Mính Thụy quay đầu hướng thuộc hạ dặn dò một câu báo cho vương phi, theo sau liền bước nhanh đuổi kịp Tiêu Mộc, “Đã trễ thế này, Thế tử gia không qua đêm ở hôn phòng sao?”

Tiêu Mộc lúc này như mới hồi tưởng cái gì, bước chân dừng một chút, nhẹ nhàng a một tiếng, cậu giống như thật sự ném người nào đó ở trong phòng, giống như là đoạt lão bà từ ở trong tay người khác......

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay công chúa bị kinh động, để người một mình đi, không ai được phép quấy rầy."

Mính Thụy đuổi theo hỏi: "Là tối nay ngài không ngủ ở phòng ngủ sao?"

"Thư phòng."

Vừa mới đoạt lại kiếm, sao có thể quay lại? Đi mau đi mau. Tiêu Mộc nghĩ, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.

Mính Thụy bĩu môi, bất mãn quay sang đám người nói: "Mấy người các ngươi, còn không mau đi dọn dẹp đi, sắp xếp thêm mấy cái chăn mềm lên giường thư phòng..." Giọng nói càng lúc càng xa.

Trong phòng ngủ.

Anh cảnh giác đẩy cửa sổ ra, quan sát động tĩnh bên ngoài. Công chúa nghe thấy cuộc đối thoại này, nhíu mày.

Thế mà thật sự là như vậy sao?

Anh dần dần buông lỏng cây trâm đang nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng sức ấn vào lòng bàn tay, để lại dấu vết, rồi tùy tiện ném lên bàn. Vừa rồi anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Tiêu Mộc dám động vào anh, nhất định anh sẽ dùng cây trâm này phế đi con cháu của đối phương.

Chỉ là một tên ma ốm thôi, cho dù hiện tại cả người anh không có lực, cũng chưa chắc không thể đối phó.

Chỉ là không ngờ Tiêu Mộc lại có thái độ khác thường, lại an ủi mình chịu khổ, lại sai người đừng đến quấy rầy mình, khiến anh không thể nào ra tay.

Anh hơi nheo mắt phượng, suy nghĩ một lát, rồi giữa mày lại dần giãn ra, khẽ cười lạnh một tiếng, "Lạt mềm buộc chặt thôi."

Anh muốn xem Tiêu Mộc định chơi trò gì.