Chương 1: Xấu hổ bày tỏ

Edited by Yan 🐰

- ------------------------------------------------

Tưởng Minh Vũ lại nhìn lén Kỷ Đào suốt một tiết học.

Kỷ Đào một tuần trước mới vừa chuyển tới, tướng mạo thanh tú, người cũng như tên, thành tích đầu vào cực kỳ ưu tú, được thầy cho làm tổ trưởng, rất nhanh đã hòa mình vào lớp cùng các bạn học Ban 7.

Mùa hè năm trước, Tưởng Minh Vũ đã được ăn qua đào mật Long Tuyền chính tông một lần tại C thành, được bọc bên trong lớp vỏ hồng nhạt là thịt quả mọng nước, cắn một miếng là cảm nhận được thịt quả thơm ngọt nơi kẽ răng. Hắn xoay bút nghĩ bậy bạ, hương vị của Kỷ Đào chắc cũng sẽ ngon như vậy.

"Tưởng Minh Vũ, nộp bài tập."

Tưởng Minh Vũ lấy lại tinh thần. Là Kỷ Đào đang ôm một xấp bài tập cao cao. Cậu khi nói chuyện với người khác đều rất tập trung nghiêm túc, đôi mắt lá liễu cùng tròng mắt không lớn, khi chớp mắt lại giống như mùa xuân đang nở rộ. Lông mày tinh tế thật dài, làm cho gương mặt vốn không phân rõ giới tính mơ hồ thêm mấy phần anh khí.

Tưởng Minh Vũ gật đầu, từ trong hộc bàn lấy ra vở bài tập. Hắn là loại học sinh ỷ mình học giỏi mà không để ý quy củ, coi như không nghe giảng cũng không ai quản, cũng sẽ không có người dám thu bài tập của hắn.

Ngoại trừ Kỷ Đào. Cậu vừa mới nhậm chức tổ trưởng, lần đầu tiên thực nghiệp đã tìm Tưởng Minh Vũ thu bài tập, bởi vì thế mà phần lớn bạn học đều ngồi chờ xem trò vui.

Chỉ thấy Tưởng Minh Vũ không nói một lời lục tìm trong cặp nửa ngày, cuối cùng nói: "Quên đem rồi, tôi với cậu đến văn phòng gặp thầy giáo giải thích một chút." Hắn ngồi ở hàng cuối cùng, chiều cao 1m8 mấy của hắn khi đứng lên trông rất đáng sợ, hiện tại đi đằng sau Kỷ Đào lại trông giống như một dã khuyển đã được thuần phục.

Cả lớp shock vãi mèo.

Lúc nhận quyển bài tập, ngón tay Kỷ Đào không cẩn thận cào nhẹ vào lòng bàn tay của Tưởng Minh Vũ, cậu liền nhẹ giọng nói xin lỗi.

Một ngọn lửa nhỏ trong phút chốc lan từ lòng bàn tay ra toàn thân Tưởng Minh Vũ, hắn không hề giả trân mà nắm nắm tay, sau khi báo cho giáo viên vừa vào lớp thì đứng dậy đi ra ngoài.

Lớp tự học buổi tối Kỷ Đào xin nghỉ, hình như là bởi vì thân thể không thoải mái, thời điểm rời đi cậu che phần dạ dày, bóng lưng gầy gò đến mức đau lòng.

Tưởng Minh Vũ vừa vặn bị tiếng chuông đánh thức, mắt nhắm mắt mở tình cờ thấy Kỷ Đào đi ngang qua, áo khoác học sinh lướt qua lộ ra cánh tay, lưu lại một trận gió nhẹ mùi đào thơm ngọt.

Chưa kịp chào người ta rồi, hắn thất vọng nghĩ, sau đó dạ dày hắn bắt đầu kháng nghị, tĩnh tâm không được, nên đơn giản trực tiếp trốn học đi đến phố bar nằm ở phía sau cổng trường.

Hắn vào một pub ở một góc nhỏ yên tĩnh tên là "Subway"(*), thuận theo cầu thang đi xuống tầng hầm, hắn quen cửa quen nẻo đẩy ra cánh cửa sắt cũ được ngụy trang thành mặt tường, tiếng nhạc êm dịu liền như nước thủy triều mà tuôn ra.

(*): Tác giả dùng "地下铁", mà mình search Baidu thì nó là một cách viết khác của 地铁 – nghĩa là tàu điện ngầm nên mình mạn phép chuyển nó thành tiếng Anh cho nghe nó "bar" một chút:)))

Hắn tùy tiện gọi một món nước uống chưa từng uống qua – Prunus persi, nghe nói là vị đào. Nước trái cây hồng nhạt nổi lơ lửng bên trên lớp rượu Brandy đỏ sẫm, khi lay động cốc, hai tầng màu sắc hài hòa bị đánh loạn, sau đó lại chầm chậm dung hợp.

Thời điểm cùng bartender nói chuyện phiếm Tưởng Minh Vũ ba câu không rời Kỷ Đào, bộ dạng y hệt như đứa nhỏ có người mình thích.

Ngồi hơn hai tiếng xem bartender bận bận rộn rộn, lại phải ứng phó người khác đến gần ve vãn, hắn một câu cũng không thở ra, nghĩ thầm, chỉ có thể cùng giấc mông đêm nay nói tiếp.

Về đến nhà đã gần 10h, trong phòng yên tĩnh đến lạ.

"Pedro?" Tưởng Minh Vũ mở đèn.

Kêu xong cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn mới nhớ tới mẫu thân ngày hôm kia đã mang chó cùng đi du lịch.

Pedro là một chiếc Alaska màu xám khói, hoạt bát liều lĩnh, rất thích lấy mũi ủn người, lúc mới nuôi bà nội hắn đặt là Hảo Hảo, nhưng sau khi mẹ hắn biết liền cố chấp đổi thành Pedro (Bối Đức La) - một cái tên mà tự nàng cảm thấy rất tây sau khi dịch ra.

Tắm xong đi ra, điện thoại của Tưởng Minh Vũ hiện lên thông báo có tin nhắn. Hắn lau đi vài giọt nước còn đọng trên mắt đi đến xem, chỉ liếc mắt một cái mặt liền đỏ đến rát, hắn buồn bực, theo thói quen vứt di động xuống sàn, đó là một tin nhắn quấy rối.

Không buồn quan tâm trên tóc còn ướt đẫm nước, hắn ngồi ngốc trên giường hoài nghi nhân sinh, biết mình một hồi sẽ không nhịn được đem điện thoại di động nhặt lên.

Đây là lần thứ ba rồi.

Thời gian không xác định, khoảng cách giữa các lần cũng không xác định, giống như là đối phương vô tình hữu ý trêu chọc hắn, lúc tâm tình tốt thì đùa hắn một chút, không thì cũng quên hắn luôn.

Thế nhưng mỗi tấm hình đối phương gửi hắn đều không có nghị lực bấm lưu về, kể cả khi hắn không hề biết giới tính, tuổi tác của đối phương, thứ duy nhất giúp hắn nhận biết đối phương là ai chính là nốt ruồi màu nâu nhỏ trên bả vai.

Tấm ảnh lần này cũng như mấy lần trước, đều không có bất cứ đồ vật nào nói lên thân phận người gửi.

Tuy là ảnh quấy rối nhưng ngược lại cũng không lộ quá nhiều, phải nói là chếch chi thì đúng hơn. Đường cong ở eo mượt mà bằng phẳng, nhỏ đến nỗi có thể một tay bấm gãy, cái rốn nhỏ trong bóng tối hiện ra bóng mờ màu xám. Đối phương nằm nghiêng người chụp, cả đùi và mông lớn đều hiện lên rõ ràng trong ảnh, tuy không chụp toàn bộ nhưng cảm giác thịt đầy tràn ra khỏi màn hình. Chân đặt ở dưới mông, có thể nhìn thấy mắt cá chân trắng như vỏ sò. Ánh đèn từ phía sau chiếu qua, tạo nên một tầng sáng trắng mịn như nhung trên bờ mông tuyết trắng.

Người đó mặc một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T. Ngón trỏ đặt lên dây quần thô đen treo trên xương hông, mơ hồ ghìm ra vết sâu, làm cho thịt bị chen chúc đến biến dạng một chút, hạ bộ thoải mái kề sát ở trên da bị bóng của cái đùi lớn che lại.

Yan: Đại khái nó là thế này mấy mẹ ạ, tui kiếm trên mạng mà không ưng được tấm nào, cái thì hở quá cái thì pose không giống, nên tui tự vẽ luôn (còn muốn biết tui vẽ gì thì qua Wordpress tinyhopeu của tui để xem nhé):))) hmu hmu con ai mlem quá dọ ԅ(¯﹃¯ԅ)

Tưởng Minh Vũ lao lực phóng to bức ảnh lên để nhìn cho rõ hơn, nhưng cũng không nhìn ra được giới tính của đối phương.

Điện thoại nằm trên thảm trải sàn sáng lên, khung chat xám trắng hiện ra, là tin nhắn văn bản, hai cái liền.

Đây là lần đầu tiên đối phương gửi tin nhắn khác ngoài ảnh chếch chi cho hắn.

Hắn trước tiên đổ hết mọi tội lỗi cho lòng hiếu kỳ, sau đó nhặt điện thoại từ thảm lên rồi mở ra khung chat.

"Qυầи ɭóŧ mới."

?

"Có chút chật."

Họa mi đang nằm dưới khăn tắm của Tưởng Minh Vũ chợt hót vang.

Ngày thứ hai hắn không chút nào chột dạ đến muộn.

Tối hôm qua đối phương có vẻ rất rảnh, hơn mười một giờ lại gửi qua một tấm ảnh, lần này là chụp qua gương, người mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt, ướm lên làn da một tầng sáng mịn.

Đối phương ngồi trên giường. Ráp trải giường màu xanh sẫm gọn gàng, cái đùi lớn mềm mại trắng nõn nửa kín nửa hở giấu trong chăn, trần trụi như vùng đất nằm sâu trong rừng chờ được khai phá.

Góc áo được vén lên rất cao, thẳng một đường dừng lại ở dưới ngực. Đồn biện hoàn toàn lộ ra, y như dự đoán vểnh cao đầy đặn. Ở dưới là chim sẻ nhỏ co rúm dưới vạt áo, trông nộn vô cùng, hiện tại không hoàn toàn thò đầu ra, là một nam sinh.

Yan: xỉu ngang 😔🍑🤏 chỗ này mlem quá vẽ khum nổi:))))

Lúc này Tưởng Minh Vũ không tránh được việc YY Kỷ Đào trong đầu. Hắn biết việc này là không tôn trọng cả hai, nhưng mà hết cách rồi.

Ở lớp thể dục hắn đã nhìn qua rồi, đường nét phần mông của Kỷ Đào cũng đầy đặn tương tự, thịt toàn bộ chất đống ở cái đùi lớn, chạy hai bước liền tưng a tưng, mềm như whipping cream sau khi được đánh bông lên.

Tưởng Minh Vũ là gei bẩm sinh, từ sau khi có nhận thức giới tính hắn liền không nổi lên hứng thú với người khác phái. Hắn đi học sớm, nhỏ hơn so với các bạn học xung quanh gần 2 tuổi, vẫn luôn có cảm giác khoảng cách, cũng không thế nào để mắt đến đồng loại cùng trang lứa, vậy nên đến giờ vẫn ế nhăn răng.

Thích Kỷ Đào là chuyện trong nháy mắt.

Bất kể là nụ cười ngọt ngào lúc tự giới thiệu, khi nghiêm túc giảng bài cho bạn học, hay đơn giản chỉ vì cái tên "Kỷ Đào" khi đọc lên khóe miệng trước tiên móc lên rồi bằng phẳng lại, đầu lưỡi nhanh nhẹn chạm nhẹ vòm miệng trên (*), tổng thể như đang bắt đầu cười, làm cho Tưởng Minh Vũ thần hồn điên đảo.

(*): Tên bé là 纪桃 [Jì táo], mấy bạn cứ tưởng tượng cách phát âm gần giống như từ cheese-dough ý, nói chung là tới tên người ta ổng cũng chết mê chết mệt:)))

P/s: Mọi người thấy tui nên để chú thích ở dưới chỗ cần chú thích hay dồn xuống dưới rồi chú thích luôn một lượt? Với lại lúc làm có vài chỗ tui lảm nhảm mlem, nếu không thích như vậy thì nói tui, tui sẽ kiềm nén lại 😿