Chương 1: Bắt đầu cho một kết thúc

Tại một con phố, có một nữ nhân đang bồng một đứa trẻ mà cực lực chạy, nàng chính là không muốn gặp lại người kia.

Ở phía sau, nữ nhân vận nam trang cũng đang gắng sức đuổi theo người phía trước, không ngừng kêu gọi "Huệ Trân, đừng chạy nữa"

Bởi vì không muốn khó khăn lắm mới tìm lại được người trong lòng, mà lại một lần nữa phải đánh mất, Bạch Vũ Hàm đành đánh liều, lộn nhào một vòng ra phía trước, ôm chặt Lục Huệ Trân và đứa trẻ trên tay của nàng.

Bạch Vũ Hàm vừa thở vừa nói "Huệ Trân, làm ơn cho ta cơ hội nói rõ mọi chuyện"

Lục Huệ Trân ở trong lòng Bạch Vũ Hàm, cắn cắn môi, không biết phải làm sao.

Tuy nàng đã tha thứ cho Bạch Vũ Hàm từ lâu, nhưng bất ngờ gặp lại cũng khiến nàng không thể lập tức chấp nhận cùng người kia nói chuyện bởi vì chỉ cần cùng Bạch Vũ Hàm ở một chổ, Lục Huệ Trân nàng sẽ không cách nào ngăn cho trái tim thôi rung động.

Dù sao cũng đã mười năm không gặp, vì sao bây giờ còn phải tìm đến.

Nàng thật sự không muốn phải đau khổ nữa, chỉ là với hoàn cảnh hiện tại, có lẽ Bạch Vũ Hàm sẽ không buông tha "Buông ra rồi nói"

Bạch Vũ Hàm trong lòng đã bớt lo sợ Lục Huệ Trân sẽ không đồng ý cùng nàng nói chuyện, lúc này mới yên tâm mặt đối mặt với người kia "Huệ Trân, ta xin lỗi vì đã không cùng nàng đối mặt, mà lại chọn cách trốn tránh"

Lục Huệ Trân nhíu mày, không biết Bạch Vũ Hàm đang nói cái gì "Ngươi đang nói gì vậy ?"

Bạch Vũ Hàm thở dài, đưa tay phải của nàng ra, cầm bàn tay trái của Lục Huệ Trân, kể lại tất cả mọi chuyện.

"Năm đó khi nàng khắc tên của chúng ta lên đá Nhân Duyên, ngày hôm sau vì trú mưa nên ta đã quay lại nơi đó, nàng có biết ta đã nhìn thấy gì không ?"

Lục Huệ Trân lắc đầu "Ngươi đã nhìn thấy cái gì ?"

Bạch Vũ Hàm đáp "Tên của chúng ta lần lượt biến mất"

"...", lúc này Lục Huệ Trân rơi vào trầm mặt, nàng đã phần nào đoán được lý do Bạch Vũ Hàm từ hôn.

Bạch Vũ Hàm lại nói "Sau ngày hôm đó, ta không cách nào gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, ta không muốn vì bên ta mà nàng phải chịu tổn thương"

Không nằm ngoài dự đoán, tuy đây là chuyện đáng giận vì Bạch Vũ Hàm còn mê tín hơn nàng, nhưng Lục Huệ Trân cũng cảm thấy Bạch Vũ Hàm cũng rất tội nghiệp "Nếu chuyện đã như vậy, lại còn là chuyện của nhiều năm về trước, vì sao ngươi còn muốn nhắc lại ?"

Bạch Vũ Hàm thành thật trả lời "Mười năm qua, ngoại trừ việc vẫn luôn nhớ nàng thì tất cả đều vẫn rất tốt. Chỉ là từ giây phút gặp lại thái hậu, nàng ấy nói muốn cùng ta làm một gia đình, thì lúc đó ta mới thoáng giật mình nghĩ tới nhiều hẹn ước của ta và nàng sau khi thành thân ... Trân nhi, gia đình của ta mới là nàng"

Chính hai chữ gia đình đó đã đánh thức khát khao hạnh phúc trong lòng Bạch Vũ Hàm, điều mà Bạch Vũ Hàm đã không bao giờ muốn nghĩ đến kể từ ngày nàng và Lục Huệ Trân chính thức đường ai nấy đi.

Lục Huệ Trân sau khi nghe xong thì trong lòng mỉm cười, không uổng công nàng luôn nhớ thương Bạch Vũ Hàm, hiện tại đã đợi được người kia hồi tâm chuyển ý.

Lục Huệ Trân nhìn thẳng vào mắt Bạch Vũ Hàm "Ta chỉ muốn biết một điều"

Bạch Vũ Hàm gật đầu "Nàng nói đi"

Lục Huệ Trân mỉm cười, đáp "Ngươi còn yêu ta không ?"

Bạch Vũ Hàm liền khẳng định "Ngoại trừ mỗi lúc đi ngủ, còn lại đều nghĩ đến nàng, đã vậy còn thường xuyên mơ thấy ta và nàng hạnh phúc bên nhau ... thật sự những khi như vậy đều ước gì đừng tỉnh dậy"

Lục Huệ Trân bị lời nói của Bạch Vũ Hàm khiến cho nàng không nhịn được mà nở nụ cười thật tươi "Nói cứ như ta là nỗi ám ảnh của ngươi không bằng"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười, siết chặt tay người thương "Huệ Trân, lần này tìm đến nàng thì ta đã nghĩ kĩ rồi. Chỉ cần nàng còn cảm giác với ta, đồng ý cho ta cơ hội, mặc cho chuyện gì ở phía trước, ta tuyệt đối không buông nàng lần nào nữa"

Lục Huệ Trân trong lòng đã trở nên ấm áp hơn, nhưng vẫn muốn làm khó Bạch Vũ Hàm "Làm sao ta biết ngươi sẽ không lại biến thành một kẻ nhát gan ?"

Bạch Vũ Hàm vẫn nắm chặt bàn tay của Lục Huệ Trân, tay còn lại dơ lên ba ngón, lập lời thề "Bạch Vũ Hàm ta xin thề với trời, nếu ta còn là một kẻ hèn nhát hoặc một lần nữa phụ lòng Lục Huệ Trân, ta sẽ bị vạn kiếm xuyên tim"

Lục Huệ Trân sau khi nghe xong, liền nói "Thôi được rồi đừng thề nữa, ngươi nghĩ thân hình ngươi to lớn lắm sao ? Vạn kiếm xuyên qua thì còn nhìn ra cái gì nữa ?"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười, lại hỏi "Vậy nàng có đồng ý cho ta cơ hội ở bên nàng không ? Ta sẽ yêu thương, chăm sóc nàng như ta đã từng ... à không, sẽ tốt hơn ta của trước kia ... sau này chỉ cần nàng nói cái gì, tất cả đều sẽ như vậy ..."

Lục Huệ Trân bật cười, nhìn sang đứa trẻ nàng đang bồng trên tay "Vậy ngươi cũng phải yêu thương nữ nhi của ta, không được vì nó không phải là con ruột của ngươi mà ghét bỏ nó"

Chuyện này đối với Bạch Vũ Hàm cũng không thành vấn đề, nhưng nàng rất muốn biết đứa trẻ này là ở đâu ra "Nữ nhi của nàng ?"

Lục Huệ Trân gật đầu "Chẳng lẽ ta không được quyền có con cùng người khác sao ?"

Bạch Vũ Hàm thật không có ý đó, nàng chỉ muốn chắc chắn thân phận của đứa trẻ này "Vậy phụ thân đứa bé ở đâu ? Ta không muốn đang yên đang lành, hắn đến đòi lại vợ con đâu a"

Lục Huệ Trân bĩu môi "Vậy là ngươi sợ phiền phức, chứ đâu sợ ta và con bị bắt đi"

Bạch Vũ Hàm bật cười đáp "Là ta không muốn nam nhân khác đến giành gia đình với ta"

Lục Huệ Trân thôi đùa nữa, liền nói thật "Đứa trẻ này một năm trước ta nhìn thấy nó bị bỏ rơi trước cửa nhà trọ của ta, vì không đành lòng nên đã quyết định nuôi nó lớn khôn"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười, nhìn đứa trẻ "Tên nó là gì ?"

Lục Huệ Trân âu yếm nhìn sang đứa trẻ khoảng ba tuổi, nhẹ giọng "Lục Nghi Lam"

Hoàng cung ...

Bạch Vũ Đình đang cùng Lục Vũ Hoa ngồi ở hoa viên đánh cờ. Từ trước đến nay, ván cờ của hai người họ chưa từng có hồi kết, thắng thua bất phân.

Lục Vũ Hoa nhìn Bạch Vũ Đình vốn đã mệt mỏi chuyện triều chính, nay còn gắng sức suy nghĩ bước đi cho bàn cờ, hắn thật sự lo lắng Bạch Vũ Đình sẽ ngã bệnh "Bệ hạ, hay là để ngày mai tiếp tục đi ?"

Bạch Vũ Đình lắc đầu "Không được, không thể để lần nào cũng phải nói câu ngày mai tiếp tục ... trẫm hôm nay nhất định phải cùng ngươi phân rõ thắng thua"

Lời nói vừa nói xong, thì bên kia, đội trưởng đội cấm vệ đi đến, hướng Bạch Vũ Đình hành lễ "Tham kiến bệ hạ"

Bạch Vũ Đình nhìn thấy Phúc Nguyên đã trở về, hắn liền nhìn người ngồi đối diện "Nhϊếp chính vương, xem ra hôm nay trẫm và ngươi lại phải dừng tại đây rồi"

Lục Vũ Hoa bật cười, vô cùng hiểu ý mà đứng lên "Vậy không phiền hoàng thượng nữa, ta xin phép cáo lui"

Bạch Vũ Đình mỉm cười "Được"

Lục Vũ Hoa rời đi, chỉ là thay vì hắn đã xuất cung thì hiện tại, hắn đang núp sau một thân cây lớn.

Vốn Lục Vũ Hoa không muốn xen vào chuyện riêng tư của Bạch Vũ Đình, nhưng hắn luôn nhớ lời dặn dò của Bạch Vũ Hàm, nàng mong hắn hãy luôn bên cạnh bảo hộ và làm bạn cùng Bạch Vũ Đình, đừng để Bạch Vũ Đình lạc lối.

Vì vậy, lần này tuy Bạch Vũ Đình có ý giấu không cho Lục Vũ Hoa biết hắn đang định làm gì, nhưng Lục Vũ Hoa cũng không thể làm ngơ. Để phòng trường hợp bất trắc, Lục Vũ Hoa có thể kịp thời ứng phó thay cho Bạch Vũ Đình.

Bạch Vũ Đình sau khi nhìn thấy Lục Vũ Hoa đã đi, một lúc sau mới nhìn sang Phúc Nguyên "Thế nào rồi ?"

Phúc Nguyên ôm quyền "Bẫm bệ hạ, thần đã tìm được nơi ở của Bạch Vũ Hàm"

Bạch Vũ Đình đang cầm tách trà chuẩn bị uống, liền khựng lại, đau lòng nghĩ đến mẫu hậu của hắn lại vì Bạch Vũ Hàm mà không cần hắn nữa "Còn thái hậu ?"

Phúc Nguyên tuy khó nói nhưng vẫn phải nói "Thứ cho thần vô năng, không tìm được thái hậu"

Bạch Vũ Đình mặt ngày càng lạnh "Gϊếŧ chết Bạch Vũ Hàm, sau đó tiếp tục tìm thái hậu trở về"

"Thần tuân lệnh"

Phúc Nguyên rời đi, Bạch Vũ Đình vẫn ngồi yên nhìn nước trà trong ly. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần ngoài kia không còn Bạch Vũ Hàm, Cao Ngọc Tuyền sẽ không còn lý do rời khỏi hoàng cung nữa .. mẫu hậu của hắn sẽ sớm quay về với hắn.

Lục Vũ Hoa tận tai nghe rõ mọi chuyện, hắn không dám tin Bạch Vũ Đình trước mặt thì cười nói với hắn, sau lưng lại muốn gϊếŧ chết phụ thân hắn.

Nắm chặt thanh kiếm trong lòng bàn tay, Lục Vũ Hoa không cho phép ai tổn thương đến người nhà hắn.