Chương 1: Ở cùng một khách sạn với Conan

Tôi là một học sinh mới tốt nghiệp cấp 3, sau khi nhận được kết quả trúng tuyển đại học, trái tim lo lắng thổn thức mới buông lỏng. Tôi bắt đầu chuẩn bị đi đến Nhật Bản làm một chuyến du lịch.

Kỳ nghỉ cuối cùng trước khi bước vào cánh cổng đại học mà, tất nhiên phải xõa hết mức có thể!

Đối với một người thi được bằng N1 từ đời nào như tôi, một mình đến Nhật không thành vấn đề.

Tôi thuận lợi hoàn tất thủ tục nhận phòng khách sạn, nắm thẻ phòng trong tay, xách hành lý định đi lên lầu. Lúc này, tôi nhìn thấy một đám người đi vào cổng khách sạn…

“Chị Ran~” Một cậu học sinh tiểu học quen thuộc.

“Thằng nhóc quỷ, đừng có chạy lung tung nữa coi!” Một ông bác quen thuộc.

Một cô nàng quen thuộc đang ở bên cạnh mỉm cười, một cô gái loli tóc nâu đi ngang qua.

Tôi: “…”

Thám tử lừng danh Conan? Tôi sững người đứng im tại chỗ.

Conan nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi như một đứa trẻ bình thường.

Tôi gượng cười, cơ thể cứng như robot xách hành lý về phòng, sau đó não tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại.

Bọn họ không phải cosplay… thế này còn kỳ quặc hơn du hành thời gian, xuyên không về quá khứ nữa… Tôi bật điện thoại lên và nhận ra điện thoại mình vẫn truy cập internet, mọi thứ vẫn bình thường.

Tôi ấn tìm kiếm [Thám tử lừng danh Conan] thì phát hiện dù là phim hoạt hình hay là truyện tranh đều thiếu rất nhiều tập, rất nhiều chap. Tôi mở chap mới nhất của bộ truyện, trùng hợp thay, nội dung là gia đình Mori và Conan đi du lịch, ở lại trong một khách sạn… Mà tên của khách sạn chính là nơi tôi đang ở!

Tôi: “…” May mà tôi vẫn còn nhớ vài tình tiết chính trong truyện.

Aaaaa, tử thần đến rồi. Tôi quyết tâm sẽ không bao giờ đến gần hóng hớt, quang hoàn của tử thần học sinh tiểu học đâu phải chuyện giỡn đâu.

Tôi vô tình nhìn vào tấm gương phía đầu giường, nhìn gương mặt nam sinh với mái tóc đen ngắn, tôi đã lặng người trong phút chốc… Tôi trông thế này á hả?

Tôi lục giấy căn cước công dân của mình ra, ảnh chân dung trên đó cũng thế, bên cạnh có viết tên của tôi – Giang Lai.

Là tên tôi à? Bỗng nhiên tôi nhận ra, giới tính, diện mạo, tên trong trí nhớ của mình đã bị làm mờ đi, hiện tại trong đầu tôi chỉ có hai thông tin rõ ràng – Tôi tên Giang Lai, là nam.

Hơi xu rồi đó, may mà ký ức về những thứ khác đều ổn. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng ý thức được bản thân đã rơi vào hiện tượng siêu nhiên.

Tôi du lịch ở đây trong một tháng, hy vọng một tháng sau về nước, mọi thứ vẫn bình thường. Tôi nghĩ thế đấy.

Buổi tối, tôi dùng bữa trong nhà hàng của khách sạn, nhìn từ xa thấy có hai người nảy sinh xung đột nhưng đã được những người bạn đi chung can ngăn, đám người của Conan ngồi ở cách bọn họ không xa.

Tự dưng tôi thấy hơi đồng cảm với những người đó, chắc án mạng cũng sắp xảy ra rồi đó.

Ngày đầu tiên ở Nhật, tôi chậm rãi thưởng thức đồ ăn, khi ăn xong thì cũng đã gần đến giờ đóng cửa nhà hàng, Conan và những người khác cũng đã rời khỏi đây từ lâu.

Tôi sắp xếp muỗng nĩa gọn gàng rồi đứng dậy đi về phòng. Không biết tại sao đèn ở hành lang bị hư, trước mắt tối om như mực.

Tôi lôi điện thoại ra, chuẩn bị bật đèn pin. Đúng lúc này, gió đem lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi máu tươi tanh nồng.

Cơ thể tôi cứng đờ nhưng ngón tay đã ấn vào hình tượng [Đèn pin].

Một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên, tôi vô thức nheo mắt lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người hình như đang nằm trên mặt đất trước mặt và một bóng người lờ mờ khác đang giơ tay lên——

Tôi nghe một tiếng rít rất nhỏ và sau đó chỉ còn lại đau đớn – tội bị bắn rồi. Đôi mắt tôi trừng to vì kinh ngạc, đầu óc trống rỗng và cuối cùng là ngã xuống đất.

=

Tôi mở mắt ra lần nữa, tiếp tục quay về sảnh lớn. Tôi xách hành lý, Conan và những người khác từ ngoài cổng bước vào.

Nhịp thở của tôi còn chưa hồi phục, l*иg ngực vẫn còn râm ran đau nhói. Tôi sững người một lúc rồi lao đầu chạy về phía lối ra của khách sạn – Sau đó tôi phát hiện tôi không thể rời khỏi nơi này, cánh cửa như có bức tường vô hình cản bước tôi.

Nói cách khác, tôi chỉ có thể ở trong khách sạn này.

Tôi ngây ngốc đứng trước lối ra khách sạn, Conan nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Tôi xoa huyệt thái dương, định tránh khỏi cái chết.

Tôi quyết định tìm ra hung thủ trước, tố cáo hắn tàng trữ súng, như vậy thì có thể vừa ngăn chặn án mạng xảy ra vừa có thể thoát khỏi cái chết. Nhưng tôi vẫn không thể xác nhận được mục tiêu, đến tối tôi vẫn chết, ngày kế tiếp lại xuyên về ngày đầu tiên bước vào khách sạn.

Vì thế, tôi chịu chết thêm mấy lần, cuối cùng biết được hung thủ là một ông bác chất phác mặt tròn, tôi còn chửi thề quả nhiên kẻ không giống hung thủ nhất chỉnh là hung thủ.

Nhưng tôi vẫn không thể bắt được nhược điểm của ông ta, đến tối tôi vẫn chết như mọi lần.

Tôi lại đổi sang cách tránh mặt hung thủ, không ăn bữa tối, lên phòng trước, ngủ ở nhà hàng, cả ngày không ra khỏi phòng,… cuối cùng vẫn chết, mà còn chết theo rất nhiều cách khó hiểu khác nhau, ví dụ như bị điện giật, điện thoại nổ, đèn trần rơi xuống đè chết,…

Dù chỉ uống nước cũng bị nghẹn chết.

Đến cuối cùng, tôi sắp chai sạn trước cái chết luô rồi – Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục sống sót. Vì tương lai, bố mẹ, ước mơ, bạn bè và tất cả điều quý giá trong cuộc sống.

Sau n vòng tuần hoàn, tôi ngồi trên giường, nhờ các cư dân mạng giúp đỡ:

[#Làm sao để sống sót khi ở chung khách sạn với Conan#]

Lát sau, tôi bắt đầu lướt xem bình luận.

[Không có cách nào đâu, hãy hưởng thụ ánh sáng của tử thần đi.]

[Ha ha ha ha ha, chủ top đang chơi trò gì hả? Nghe cũng thú vị phết đấy~]

[Ôi trời, được nhìn thấy nam thần, đương nhiên là phải xông lên rồi!]

[Lầu trên, Shinichi là của tôi.]

[Ê, Shinichi là của Ran nha.]

[Thế… Conan là của Ai chan?]

Bên dưới nữa là cuộc chiến giữa hai đầu chiến tuyến: Shinichi – Ran và Conan – Ai.

Tôi: Còn ai nhớ chủ đề là gì không…?”

Sau đó là vô số lời chế giễu, đùa cợt và câu trả lời không liên quan đến chủ đề và bình luận có nhiều lượt yêu thích nhất lại là câu trả lời rất đơn giản:

[Nói với Conan là chủ top biết cậu ta là Shinichi và bước vào tuyến chính của cốt truyện.]

Đôi mắt tôi sáng lên, nhảy ra khỏi giường – Đúng rồi, nếu xen vào tuyến chính và trở thành nhân vật đầu mối chính thì tôi sẽ không dễ chết như thế nữa!