Chương 1

STAR CULB là một quán bar bất hợp pháp.

Bất hợp pháp ở chỗ, nơi đây cung cấp dịch vụ gái mại da^ʍ và trai bao.

Nơi dành cho hội viên, hạng VIP, mấy chữ này được phóng to thêm mấy lần để tránh các vị khách uống say làm loạn.

Nghê Thường là người đứng đầu bảng của quán, quần da, giày cao gót che đi hai chân thon dài, người tới đây còn chưa kịp nhìn đến eo thon cùng bộ ngực đầy đặn của cô đã nhịn không nổi mà quỳ xuống đất muốn liếʍ giày của cô.

Hôm nay Nghê Thường không có chút hứng thú nào, ngồi xem hắn phồng miệng liếʍ giày mà nhíu mày:

“Ai khiến ông làm vậy?”

Đối phương vẫn phủ phục, nịnh nọt nói: “Là… là anh sai!”

Nghê Thường hiểu rõ đại gia Trạch Thành như lòng bàn tay, người này khi còn bé, cô cũng đã từng gặp, từng gọi là chú Lý.

Hiện tại hắn đã trên dưới năm mươi, cũng mập hơn trước, khó có thể nhận ra.

Cô không thích những khách hàng to béo, cảm giác như nghe tiếng của đại dương, nói đến thế nào cô cũng không nghe, tất nhiên vẫn là chấp nhận.

Khóe mắt Nghê Thương ma mị, điểm màu hơi quá, khẽ liếc xuống nhìn người khác giống như xem heo, với vị trí này cô chỉ cần liếc mắt một cái liền biết rõ là một nữ vương.

Bởi vì cô có chút chậm chạp và lười biếng, Lý Thành ở đây lại tăng thêm tình thú, chờ đến lúc cô kéo xích ở cổ hắn ở sau, hắn đã gấp đến không thể chần chừ, muốn thân hình cô lõα ɭồ trong vòng tay.

Nghê Thường vung roi da lên mặt hắn, giọng nói lạnh lùng: “Không được đυ.ng vào thân thể của chủ nhân.”

Lý Thành nức nở một tiếng nhưng nghĩ đến lúc sau sẽ có phần thưởng, đau đớn này lại chuyển thành kɧoáı ©ảʍ, thúc giục khiến cho hắn cương cứng.

Nghê Thường đeo dươиɠ ѵậŧ giả lên, tùy tiện lau một chút cho dễ hoạt động liền bắt đầu ra vào.

Có những người rất thích chơi trò này, cho tới thời điểm hiện tại xung quanh cô vẫn còn rất sạch sẽ, nhưng vẫn sẽ có người hỏi cô có thể làm hay không.

Cô không có cái gì là không thể làm, không có cái gì là không biết.

Nghê Thường tẻ nhạt, không có một chút thích thú mà đâm liên tục, làm nhiều thành thói quen rồi dần dần trở thành kỹ xảo, chợt cô nhớ tới hắn là một người văn nhã, nhưng lại dùng mông một cách công khai liên tục lên xuống trên người cô ở sô pha Hạ gia, cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nghê Thường nhớ tới Hạ gia, nhớ tới trước đây Lý Thành mặc một thân tây trang đi giày da, dừng một lát, lại giơ roi da lên đánh vào mông hắn.

Lý Thành sướиɠ muốn chết, Nghê Thường liền thấp giọng mắng hắn: “Chó hoang.” Làm hắn ta sảng khoái mà bắn ra.

Nghê Thường cầm tiền boa, đem đồ vật được cho, gọi bảo vệ đưa hắn rời đi, ngay sau đó liền khoác lên mình một cái áo khoác rồi mới từ từ xuống tầng một.

Ồn ào, loạn lạc, có nơi còn đang làʍ t̠ìиɦ công khai.

Nghê Thường nghiêng người tránh thoát một cái chân đang nhếch cao, đi tới quầy bar,gọi một ly bia bình thường, cùng bartender nói chuyện phiếm: “Lầu một đang có chuyện gì mới sao? Làʍ t̠ìиɦ tập thể?”

Lúc cô nói chuyện luôn mang theo một chút câu dẫn, nói nhiều đã thành thói quen, bartender đưa cốc cho cô nhưng phía trên cốc cô thêm một tầng bọt mịn như bơ. Nghê Thường tỏ vẻ cảm kích, lại gần uống một ngụm lớn, khóe miệng liền dính một ít bọt, chỉ có những lúc như vậy cô mới giống một cô gái mới bắt đầu tuổi hai mươi.

“Cô đang chán à.”

“Đúng vậy.” Nghê Thường chống cằm nhìn ra cửa, bóng dáng Lý thành vừa mới rời đi, “Tôi vừa mới phải chơi mông của một người quen đó, quá ghê tởm.”

Bartender nói cười không hề ngại ngùng, tiện đà lại nói: “Không nhận người quen sao?”

“Nhận không ra.”

Ai dám nhận người quen thì cô sẽ chết mất.

Hạ Trình Thư đứng trước một tấm mộ được xây ở Trạch Thành, Hạ Thường đã mất được ba năm do tai nạn xe cộ,đã không còn vấn vương gì trên đời, người hắn đứng trong gió lạnh, nói: “Tôi trả tự do cho em.”

Nghê Thường tự do hai năm, vòng đi vòng lại, vẫn là trở về Trạch Thành, ở Hạ gia vẫn là có cảm giác an toàn hơn.

Cô đứng ở một góc phía nam, hắn không thích biển nên đứng đây sẽ không lo gặp lại.

Nếu hắn tới, Nghê Thường nghĩ bản thân mình chắc sẽ dám cắm vào mông hắn.

Cô bị suy nghĩ của mình chọc cười, đem chai rượu thừa uống cạn, trở về đổi lại một bộ quần áo bình thường. Một cái váy hoa, màu vàng nhạt, cô xõa tóc xuống, có một cảm giác giống như một cô thanh niên trí thức ở nông thôn.

Hơn nữa ở thời đại này mặc như vậy có chút mộc mạc.

Nghê Thường ban ngày vẽ tranh, buổi tối trở thành một người hoàn toàn ngược lại, làm không biết mệt.

Cô đi ngang qua WC, vừa trải qua một cuộc chơi khiến người cô mệt mỏi, phải kề sát vách tường đi trước, còn chưa tới cửa liền nghe được một tiếng kêu lớn: “Cảnh sát kìa!”

Nghê Thường nhắm mắt một cái, nghĩ thầm, thế nào cảnh sát lại tới nữa, đã đưa tiền rồi vậy mà vẫn muốn lại đây bắt người, cửa trước bị chặn không chạy được, người trong quán vội vã cầm quần áo chạy khắp nơi, muốn loạn như thế nào liền loạn như vậy.

Cô cũng rất nhanh chóng, đến kỳ sinh lý khiến cả nguời đau đớn, Nghê Thường chỉ muốn mau chóng trở về nhà.

Một cảnh sát trẻ tuổi bước lên giữa sảnh, tiếng nói to lớn vang dội khiến xung quanh dội lại: “Chúng tôi nhận được thông báo ở đây tụ tập dùng thuốc, mong tất cả phối hợp kiểm tra!”

Nghê Thường ôm cánh tay, phát hiện bọn họ không có cảnh sát nữ vào để soát người, bàn tay thô của đàn ông bên hông sowg lên xuống khiến Nghê Thường cảm thấy không thoải mái.

Cô không muốn phối hợp kiểm tra, bartender không nói không rằng dịch lại gần người cô, cùng cô nói: “Ông chủ mời phía trên tới.”

Nghê Thường nhìn hắn, còn hỏi: “Ông chủ là người tốt như vậy sao?”

Trạch Thành là nơi Hạ gia cầm quyền quản lý, nơi này nhà hát cùng các khu trò chơi đều có thể xây dựng, cũng là do Hạ gia ở sau lưng làm cổ đông.

Hạ gia có rất nhiều người, mà Nghê Thường đã thay đổi rất nhiều, bọn họ đại khái cũng nhận không ra.

Cô nghĩ như vậy, một bao thuốc bị lục soát ra, cửa chính mở rộng, quần tây trầm bao bọc đôi chân thẳng tắp, cơ bắp cân xứng, chậm rãi bước tới, cô theo hướng mà nhìn về phía trước, sau đó liền nhìn thấy một nốt ruồi đen phía tai của Hạ Trình Thư.