Chương 1

Prunus persi, Brandy vị đào, loại rượu mà Kỷ Vọng mỗi lần tới quán bar này đều gọi. Tống Cách lần đầu tiên thấy Kỷ Vọng gọi nó, còn cười nhạo khẩu vị của cậu quá ngọt, năm năm này thấy Kỷ Vọng uống, nhìn mãi thành quen, hắn cũng không lấy làm lạ nữa.

Kỷ Vọng mới từ đoàn phim trở về, hẹn gặp Tống Cách ở chỗ cũ.

Hai người vừa uống rượu vừa tán dóc, vừa đúng lúc quán bar bắt đầu phát nhạc, là bài hát vô cùng hot gần đây "Tận đến bình minh", hát gốc Kỳ Bạc Ngôn.

Tống Cách vô thức ngân nga theo giai điệu, hỏi Kỷ Vọng: “Chẳng phải cậu cũng lăn lộn trong showbiz sao? Đã từng gặp Kỳ Bạc Ngôn chưa?”

Kỷ Vọng nhấp một ngụm rượu, cánh tay chống trên quầy bar, liếc xéo Tống Cách: “Tôi chỉ là một gã diễn viên ất ơ, sao có thể gặp được superstar như vậy chớ?”

Kỷ Vọng có rượu vào, càng phát huy mị lực.

Tống Cách vốn là Beta còn bị điện từ ánh mắt Kỷ Vọng giật đến da đầu tê dại, huống hồ... Đảo qua bốn phía, không ít Omega đã dõi mắt sang bên này.

Trong lòng Tống Cách có chút ngưỡng mộ, rõ ràng Kỷ Vọng không hề make up, ăn mặc mộc mạc giản dị, áo thun đen quần jean, trang sức duy nhất là sợi dây chuyền giấu trong cổ áo.

Vật treo trên sợi dây chuyền đó Tống Cách đã từng thấy qua, là một chiếc nhẫn, không đáng bao nhiêu tiền, là hàng thủ công, đơn sơ đến mức rớt ở trên phố cũng không có ai thèm nhặt.

Kỷ Vọng đeo trên cổ, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, thậm chí bởi vì nó mà không nhận bất kỳ một quảng cáo trang sức nào, làm người đại diện của cậu là chị Hồng tức giận đến tím mặt, không ngừng tra khảo nguyên nhân, mà Kỷ Vọng chỉ dửng dưng vứt ra một câu: “Không thích.”

Theo lý mà nói, với cái loại tính cách lạnh lùng tùy hứng hô mưa gọi gió coi trời bằng vung này, Kỷ Vọng phải sớm biến thành đóa hoa tàn giữa rừng hoa showbiz từ lâu rồi, nhưng cậu lại là minh chứng điển hình cho sự bất công của ông trời, mặt mũi đẹp hơn tiên giáng trần, may mắn không ai địch được.

Mỗi lần chị Hồng cho rằng Kỷ Vọng tàn đời tới nơi, thì chắc chắn sẽ có miếng bánh to oành từ trên trời rớt xuống.

Ví như gần đây, Kỷ Vọng tham gia diễn xuất trong một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường. Vừa mới công chiếu, tình tiết cũng bình thường, lại trở thành đề tài bùng nổ, trong lúc nhất thời cái tên Kỷ Vọng chỉ đóng vai nam phụ cũng treo trên hotsearch mấy ngày trời.

Chị Hồng lập tức phát huy tác dụng của người đại diện, giúp Kỷ Vọng khống chế đề tài, tập trung lưu lượng, mấy ngày này bận tối mày tối mặt, vậy nên không hề hay biết Kỷ Vọng lén lút chạy ra ngoài uống rượu.

Tống Cách cũng không trông chờ Kỷ Vọng có thể quen biết Kỳ Bạc Ngôn: “Bạn gái tôi mê hắn tít mắt, buổi biểu diễn nào cũng đi xem. Nghe được tin đồn Kỳ Bạc Ngôn hẹn hò với Phương Thịnh Vân, cô ấy còn khóc bù lu bù loa tới mấy ngày.”

Đôi tay Kỷ Vọng đang mân mê ly rượu đột nhiên sững lại: “Phương Thịnh Vân?”

Tống Cách: “Đúng vậy, diễn viên Phương Thịnh Vân, một Omega mới debut, mặt mũi ngây thơ đẹp đẽ, nghe nói xuất thân cũng không vừa, mới debut một năm mà đã quay tận mấy bộ điện ảnh lớn, hình như còn có liên quan tới nhà họ Phương ở thành phố B. Cậu nói xem, nếu Kỳ Bạc Ngôn kết hôn với Phương Thịnh Vân thật, có tính là ở rể nhà giàu không?”

Kỷ Vọng miết thành ly rượu, theo bản năng thò tay vào trong túi quần, mò mẫm mãi mà rỗng tuếch. Lúc này mới nhớ ra, cậu cai thuốc rồi.

Rõ ràng đã sắp cai thành công rồi, nhưng cơn nghiện nicotin tựa như loài kiến, từ cẳng chân bò thẳng tới sau gáy, làm da đầu cậu tê dại: “Có thuốc lá không?”

Tống Cách kinh ngạc nói: “Không phải cậu cai thuốc rồi à?” Hắn vừa lẩm bẩm, vừa móc từ trong túi ra bao thuốc nhét vào tay Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng gấp gáp mà ngậm điếu thuốc trên môi, châm lửa, nicotin nhanh chóng xâm chiếm yết hầu, chậm rãi lan ra, kiềm chế sóng dậy trong long.

Kỷ Vọng nhả một làn khói, không trả lời Tống Cách về câu chuyện của Kỳ Bạc Ngôn.

Lúc này bỗng có người đi tới, là một Omega. Hương cam tươi mát nhàn nhạt, đây là cách "xã giao" công cộng, mờ ám mà không phản cảm, như một loại phương thức phô bày bản thân.

Omega đỏ mặt chào hỏi: “Anh là Kỷ Vọng sao?”

Kỷ Vọng lạnh mặt hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”

Omega kìm nén sự hưng phấn: “Em rất thích nhân vật Hạ Thừa Tùng anh đóng, thật không ngờ người thật ngoài đời còn đẹp trai hơn… lại là một Alpha nữa.”

Kỷ Vọng còn chưa nói gì, Tống Cách đã kịp tự phát cái tính gà mái mẹ bảo vệ, hắn đứng dậy che trước người Kỷ Vọng, nở nụ cười lịch thiệp đúng chuẩn: “Ngại quá, hôm nay cậu Kỷ đến đây uống chút rượu thôi, không thể ký tên chụp ảnh.”

Hưng phấn trên mặt rơi sạch sẽ, thậm chí còn hơi cạn lời: “Sao cơ...”

Y lại liếc mắt Kỷ Vọng nhìn một cái, chỉ thấy Alpha nọ cúi đầu nhìn ly rượu của mình, tựa như chất lỏng màu đỏ kia là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy hứng thú hiện tại, Omega hiểu rõ, thức thời rời đi.

Kỷ Vọng có chút buồn cười, cậu ngả người trên quầy bar: “Tống Cách, người ta hẳn không phải chỉ muốn ký tên chụp ảnh.”

Tống Cách xoay người: “Tôi biết, cậu ta còn muốn số điện thoại của cậu, nói không chừng còn muốn ngủ với cậu.”

“Nhưng Kỷ Vọng à, bộ phim não tàn của cậu hot như vậy, lỡ đâu xoay người một cái biến thành superstar thì sao, sinh hoạt cá nhân từ giờ trở đi nên chú ý đi là vừa!” Tống Cách dấy lên tấm lòng người đại diện khó hiểu.

Kỷ Vọng cười rút điếu thuốc từ trên môi xuống, làn khói trắng phả lên mặt Tống Cách.

Tống Cách phẩy tay xua khói, ánh mắt không tự giác mà dừng trên tay Kỷ Vọng. Không trách chị Hồng hy vọng Kỷ Vọng nhận quảng cáo trang sức, bởi tay Kỷ Vọng thật sự rất đẹp, chỗ tì vết duy nhất là một vết sẹo mờ mờ trên ngón áp út.

Đây là dấu vết để lại sau khi quyết định làm diễn viên mà xóa đi hình xăm vốn có của mình.

Giữa sân khấu có một màn hình rất lớn, phát video mà khách yêu cầu.

Đêm nay vị khách ấy hẳn là fan trung thành của Kỳ Bạc Ngôn, ngoài bài hát của hắn, còn có cả video trong concert, thanh âm của Kỳ Bạc Ngôn, dáng vẻ của Kỳ Bạc Ngôn, hết thảy đều là Kỳ Bạc Ngôn

Kỷ Vọng kéo kéo cổ áo, lại muốn gọi thêm ly nữa, lần này không phải là Prunus persi, thường cậu chỉ coi nó như rượu khai vị, kế tiếp nhất định phải gọi loại có nồng độ cồn dữ dội hơn để che lấp hương vị còn sót lại trong miệng.

Loại hành vi vừa bướng bỉnh vừa vô dụng ấy, là cơn nghiện điên cuồng bao năm không dứt.

Kỳ Bạc Ngôn trên màn hình vừa nhảy vừa hát, âm sắc đặc biệt, dữ dội gợi cảm. Ánh mắt sắt bén quyết đoán, hắn cười cười gỡ nút áo trên cổ, dưới khán đài toàn là tiếng thét cao vυ"t chói tai.

Kỳ Bạc Ngôn trên người đeo đủ loại trang sức đặc biệt, còn có một dải băng từ được rút ra từ băng ghi âm. Dải băng đen quấn trên cổ tay hắn vài vòng, có đoạn lỏng lẻo trên vòng eo săn chắc, máy quay phim vô cùng hiểu ý quay đặc tả chỗ đó, một phần đường nét lọt vào ống kính.

Fanboy và fangirl của Kỳ Bạc Ngôn đều rất nhiều, bao gồm tất cả các giới tính, từ A đến O, không ai không vì hắn mà điên cuồng.

Bởi vì có liên quan tới bạn gái, Tống Cách đã nhìn Kỳ Bạc Ngôn đến phát chán rồi. Hắn tấm tắc hai tiếng, quay đầu lại tiếp tục tám nhảm với Kỷ Vọng: “Bạn gái tôi nói Kỳ Bạc Ngôn mỗi buổi biểu diễn đều sẽ quấn dải băng từ đó, nghe đồn là tín vật định tình người yêu cũ tặng cho hắn.”

Kỷ Vọng dụi tắt điếu thuốc, chỉ nghe chứ không để trong lòng.

Có lẽ không có ai biết rõ nội dung trong cuộn băng đó hơn cậu.

Đó là thanh âm của cậu, thanh âm lúc lên cao trào.

Giống như là cố ý, mỗi lần Kỳ Bạc Ngôn lên sân khấu biểu diễn, trên cổ tay trước sau vẫn luôn giữ khư khư cái cuộn băng ghi âm cất giấu câu chuyện mịt mờ trước kia ấy, câu chuyện mà chỉ lòng bọn họ mới rõ ràng.

Kỳ Bạc Ngôn làm trò khiến hắn tái mặt, Kỷ Vọng khi đó giãy giụa, tràn ngập không tình nguyện, thậm chí cắn môi tới bật máu, chỉ muốn nuốt âm thanh của tìиɧ ɖu͙© kia xuống.

Trên người cậu là Kỳ Bạc Ngôn, không ai có thể trêu chọc Kỳ Bạc Ngôn mà còn có thể toàn thân rút lui.

Trong trí nhớ, thanh âm của Kỳ Bạc Ngôn vẫn chưa trầm khàn như bây giờ, trên sân khấu cũng chưa gợi cảm hơn cả trăm lần như thế này.

Hắn trói buộc Kỷ Vọng, áp chế Kỷ Vọng, thấp giọng nói bên tai cậu: “Sinh nhật vui vẻ, tôi tặng em quà.”

Đôi mắt Kỷ Vọng ướŧ áŧ, nghẹn ngào mắng trả: “Tên điên này.”

Hắn bị Kỳ Bạc Ngôn làm đến chảy máu, sau gáy bị cắn rách, tin tức tố Alpha ở trong cơ thể vừa kịch liệt vừa lơ đãng va chạm, vừa như sát thần muốn chém gϊếŧ, lại vừa như muốn đối phương thần phục mình.

Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy, lại cười dịu dàng tựa như Kỷ Vọng đang nói yêu hắn.

Đoạn băng ghi âm đó, chỉ có Kỳ Bạc Ngôn từng nghe, chỉ có Kỷ Vọng biết rõ, bí mật nhất, riêng tư nhất, ẩn nhẫn chịu đựng thống khổ, kìm nén âm thanh của hoan lạc.