Chương 11

Kỷ Vọng cũng không đi ngay, thanh niên từ trong gương thấy được vẻ mặt của Kỷ Vọng, động tác trên tay khựng lại. Hắn ngồi trên ghế xoay, cánh tay gác trên lưng ghế, trang sức trên tóc rơi trên mặt đất: “Cậu là ai?”

Nhậm Nhiên, bạn của Kỷ Vọng, vừa mới cùng người ta nói chuyện xong, lại đây tìm Kỷ Vọng: “Sao cậu lại ở đây?”

Nhậm Nhiên thấy Kỳ Bạc Ngôn, lộ ra nụ cười ngầm hiểu: “Tới gặp hát chính của chúng tôi à?”

Kỳ Bạc Ngôn căn bản chẳng thèm cho Nhậm Nhiên nửa ánh mắt, trên mặt hắn trang mới tẩy trang một nửa, đôi môi hồng hào động lòng người, yết hầu Kỷ Vọng theo bản năng mà chuyển động, tự giác khai ra tên họ: “Kỷ Vọng, Kỷ trong kỷ luật, Vọng trong triển vọng.”

Nói xong, Kỷ Vọng khom lưng nhặt trang sức trên mặt đất lên, là một cái kẹp tóc hình chiếc kéo, cậu giơ tay đưa cho Kỳ Bạc Ngôn. Kỳ Bạc Ngôn dường như đã mất hết hứng thú với Kỷ Vọng, quay lại nhìn mình trong gương tiếp tục tẩy trang, không để ý tới Kỷ Vọng nữa.

Nhậm Nhiên nhìn không nổi nữa, đưa tay muốn kéo Kỳ Bạc Ngôn, giây tiếp theo đã bị Kỷ Vọng dùng lực ngăn lại.

Kỷ Vọng vì Omega xinh đẹp này mà sinh ra ý muốn che chở xưa nay chưa từng có, mới gặp gỡ mà đến tên con cái của họ đều đã nghĩ ra rồi.

Nhậm Nhiên chú đến ánh mắt tràn đầy ý thức bảo vệ lãnh thổ kia của Kỷ Vọng, huýt sáo: “Được rồi, không dám động vào Omega của cậu.”

Nhậm Nhiên nói lời này là có hơi xúc phạm, rõ ràng cậu và Kỳ Bạc Ngôn mới gặp mặt lần đầu, làm sao là Omega của cậu được chứ.

Nhưng xét đến định kiến mọi người dành cho Kỳ Bạc Ngôn, xinh đẹp buông thả, có thể nhận ra Nhậm Nhiên có chút khinh thường Kỳ Bạc Ngôn.

Nhậm Nhiên rút tay từ tay Kỷ Vọng ra: “Tôi uống rượu với anh Lâm đây, lát nữa gặp sau.”

Kỷ Vọng nhìn Nhậm Nhiên rời khỏi, trong tay cậu còn cầm trang sức làm bằng kim loại lành lạnh, do dự một lát, cuối cùng nhét vào trong túi.

Ngay sau đó cậu liền phát hiện động tác nhỏ này của cậu bị Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy, đôi mắt quả hạnh hơi nhếch lên của Kỳ Bạc Ngôn qua tấm gương mà nhìn thẳng cậu, mặt Kỷ Vọng nóng lên, xấu hổ đến nỗi không biết nên nói cái gì.

Kỷ Vọng không phải là kiểu người dễ thẹn thùng, từ nhỏ ba mẹ mất, bà ngoại nuôi nấng cậu trưởng thành, tính cách già dặn trước tuổi, lại bởi vì có nhan sắc, đào hoa tới không ngừng, tuy rằng mới mười tám, nhưng cũng đã có vài mối tình vắt vai.

Ở phương diện tình cảm tính ra cũng có chút kinh nghiệm, không ngờ tới bây giờ ở trước mặt một Omega xa lạ, trực tiếp bị lột trần nguyên hình.

Kỳ Bạc Ngôn tẩy trang xong, đứng lên bắt đầu dọn đồ. Đứng cạnh nhau mới thấy, Omega này có hơi cao, thậm chí còn cao hơn cả Kỷ Vọng, làm cậu có chút kinh ngạc.

Nam thanh niên vác ba lô trên vai, lạnh lùng nói: “Cho qua.”

Kỷ Vọng ngơ ngác mà tránh ra, không cản đối phương lại. Kỳ Bạc Ngôn cũng không quay đầu mà trực tiếp rời đi, tóc dài trên lưng tùy ý đong đưa, ghẹo người ta trong lòng ngứa ngáy.

Nếu có thể, cậu thật sự muốn sờ thử tóc Kỳ Bạc Ngôn, không biết sẽ là một cảm giác như thế nào.

Sau này Kỷ Vọng cuối cùng cũng sờ được Kỳ Bạc Ngôn, từng hôn qua ngửi qua, ở trên giường cũng cắn qua rồi.

Cậu cũng là Alpha, theo bản năng muốn cắn, chỉ có thể cắn thứ rũ xuống bên sườn mặt là tóc của Kỳ Bạc Ngôn mà thôi.

Nếu cái đó cũng coi là “đánh dấu” thì mái tóc dài của Kỳ Bạc Ngôn đã thuộc về cậu rồi.

Thời gian thấm thoát, Kỳ Bạc Ngôn cắt phăng mái tóc dài, đánh mất đi thứ thuộc về Kỷ Vọng. Mà trên người cậu, dấu vết thuộc về đối phương cũng dần phai nhạt.

Kỷ Vọng thu hồi tầm mắt khỏi đôi diễn viên chính, uống cạn ly rượu trước mặt. Tiểu Húc bưng một đĩa trái cây trở lại: “Anh đừng chỉ uống rượu, ăn chút trái cây đi.”

Cậu tùy tiện ăn một miếng dưa hấu, rồi lại tiếp tục nốc rượu, làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiểu Húc.

Quan hệ của cậu và Tiểu Húc giống như anh em, bọn họ quen biết nhiều năm, từ lúc cậu debut Tiểu Húc đã ở bên cạnh cậu làm trợ lý.

Thời điểm Tiểu Húc khó khăn nhất, Kỷ Vọng giúp cậu ta không ít. Thế cho nên sau này Tiểu Húc đối với cậu rất bao che, loại quan hệ nếu so ra thì không thích hợp làm trợ lý, bởi vì Tiểu Húc sẽ chủ động giấu giếm chuyện xấu của cậu với công ty.

Dưới lập trường công ty mà nói, Tiểu Húc không phải là một trợ lý tốt, nhưng với cậu, lại là một người em có thể tin tưởng.

Cũng may cậu cũng không hot, ngày thường thành thật đóng phim, không có bí mật gì lớn, lớn nhất chỉ có tên Kỳ Bạc Ngôn kia.

Cả người Kỷ Vọng toàn mùi rượu, khoát vai Tiểu Húc: “Tiểu Húc, chuyện mấy hôm nay đừng nói cho chị Hồng biết.”

Tiểu Húc khịt mũi: “Em biết mà, anh yên tâm.”

Bọn họ kề sát nhau nói chuyện, đạo diễn cùng đôi diễn viên chính tới mời rượu bàn bọn họ. Chu Liệt ở phía trước, Kỳ Bạc Ngôn theo sau, tầm mắt chăm chú nhìn Kỷ Vọng đang ôm cánh tay Tiểu Húc.

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Vọng là bỏ tay xuống, sau đó mới ý thức được mình đã làm cái gì, cậu lại khó chịu cực kỳ.

Đừng nói hiện tại Kỳ Bạc Ngôn cùng cậu không quan hệ gì, hơn nữa Kỳ Bạc Ngôn dựa vào cái gì mà quản hắn? Tin đồn bay đầy trời cũng thôi đi, còn muốn xen vào chuyện của tình cũ?

Chu Liệt nâng ly mời cậu, Kỷ Vọng đem buồn bực nén ở trong lòng, cầm ly rượu đứng dậy.

Vừa muốn chạm ly, Kỳ Bạc Ngôn lại nói chờ chút. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng phiêu phiêu, lại làm Kỷ Vọng căng thẳng. Quả nhiên, Kỳ Bạc Ngôn vừa nói để tôi rót rượu cho em, một bên từ bên cạnh lấy chai rượu, rót vào ly Kỷ Vọng.

Miệng chai nghiên theo biên độ lớn, rượu chảy ra, dọc theo cổ tay Kỷ Vọng, ướt đẫm tay áo.

Vừa đúng là cái tay Kỷ Vọng ôm Tiểu Húc, Chu Liệt cùng nữ chính đều ngây ngẩn cả người, Tiểu Húc ở bên cạnh sợ hãi kêu lên, mặt Kỷ Vọng không đổi sắc, Kỳ Bạc Ngôn cong môi, không chút thành khẩn mà xin lỗi: “Xin lỗi, trượt tay.”

Bàn tay và tay áo Kỷ Vọng ướt đẫm, không phát điên tại chỗ, chỉ nói với đạo diễn: “Ngại quá, tôi vào toilet một chút.”

Chu Liệt nhanh nhẹn đáp: “Mau đi đi.” Nói xong lại liếc Kỳ Bạc Ngôn một cái: “Làm cái gì vậy, uống say rồi?”

Kỳ Bạc Ngôn cười cười: “Có lẽ.”

Kỷ Vọng ấn vai Tiểu Húc đang muốn đi cùng cậu: “Tôi đi một mình là được.”

Cậu lo lắng Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy Tiểu Húc đi cùng cậu sẽ nổi điên.

Ra khỏi phòng ăn đoàn phim thuê, ồn ào bị giấu ở phía sau cửa, Kỷ Vọng cảm thấy cánh tay ướt nhẹp của mình lạnh ngắt, làm cậu vô cùng khó chịu, trong lòng cũng cồn cào không yên.

Cậu đi vào toilet, không để ý tay áo bị cồn thấm ướt mà cúi đầu rửa mặt, đem đầu tóc đã được tạo kiểu dội ướt.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất đã đứng đó. Kỳ Bạc Ngôn, khóa cửa, âm thanh của ổ khóa vang lên, ẩn mật mà du dương.

Rượu đã ngấm, hốc mắt Kỷ Vọng đỏ lên, cậu chống tay lên bệ rửa, thấp giọng nói: “Tôi không muốn đánh nhau với cậu, ra ngoài đi.”

Kỳ Bạc Ngôn chậm rãi bước tới, theo bước chân hắn, tin tức tố như có như không lấn lướt, công thành đoạt đất.

Trong tiếng xả nước ào ào, Kỳ Bạc Ngôn từ sau lưng ôm lấy cậu, khuôn mặt đẹp đẽ tựa trên vai cậu, mái tóc ngắn chạm vào vành tai cậu.

Kỳ Bạc Ngôn mang hơi rượu khàn khàn: “Tối hôm qua đánh tôi cũng đủ tàn nhẫn, hôm nay lại muốn đánh nữa sao sao?”

Kỷ Vọng không gạt tay Kỳ Bạc Ngôn ra, đối phương được nước lấn tới, đôi tay lướt lên trên, tháo hai nút áo trước ngực, giảo hoạt mà chen vào, đặt lên nơi gần trái tim nhất: “Em muốn đánh cũng được, đừng đánh vào mặt là được.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Kỷ Vọng: “Em bây giờ không còn thương tôi nữa rồi.”