Chương 2

Bước ra từ quán bar, Tống Cách đưa cho Kỷ Vọng một cái hộp: “Sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật của cậu.”

Bốn chữ sinh nhật vui vẻ này không khỏi gợi lên chút ký ức nhạt nhòa trong quá khứ. Hơn nữa đêm nay đột nhiên lại nhớ tới Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào quay cuồng, khó chịu đến sắp ói tới nơi.

Nhưng ở trước mặt Tống Cách, Kỷ Vọng vẫn bày ra nụ cười bình thản, đưa tay nhận quà: “Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm.”

Tống Cách nhún vai: “Được rồi, ai biết lần sau là bao giờ, sau này chắc cậu sẽ bận lắm.”

Kỷ Vọng lại không cho là vậy: “Ai biết được, cậu cũng biết, lúc tôi không đóng phim thì nhàn nhã lắm.”

Từ lúc cậu debut, Tống Cách vẫn luôn kỳ vọng cậu sẽ nổi tiếng, luôn nói với cậu, cậu đẹp trai điên đảo vậy, sao có thể không nổi được.

Nhưng thực tế Kỷ Vọng quả thật là không nổi được bao nhiêu, cậu chẳng có khát vọng gì quá mãnh liệt với chuyện nổi tiếng hay không, diễn xuất với cậu mà nói, cũng chỉ vì miếng ăn qua ngày mà thôi.

Tạm biệt Tống Cách, an vị trên taxi, Kỷ Vọng mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một lọ nước hoa tin tức tố. Nhìn thấy loại quà tặng này, Kỷ Vọng chỉ thấy cạn lời. Cậu gửi WeChat cho Tống Cách, chụp ảnh gửi đi kèm, lại gõ thêm một dấu chấm hỏi.

Tống Cách cũng không thấy quà mình tặng qua loa chỗ nào: “Nước hoa cheap moment với tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, tôi moi mãi bạn gái mới nói cho đấy!”

Kỷ Vọng: “Cậu tặng cái này cho tôi làm gì?”

“Không phải cậu thích vị đào sao, tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn cũng là vị đào đó.” Nói tới đây, Tống Cách còn nói thêm một câu: “Đúng rồi, tin tức tố của cậu là mùi rượu mà, cậu xịt cái này lên người là có mùi rượu Prunus persi mà cậu thích nhất đó!”

Kỷ Vọng ném điện thoại với nước hoa vào chung một chỗ, quyết định phó mặc số phận cho ông trời, còn quyết định cho dù bản thân có không đóng phim, cũng sẽ không ra ngoài chơi cùng Tống Cách nữa.

Thật ra lòng cậu rõ hơn ai hết, không thể trách Tống Cách, không có ai biết cậu với Kỳ Bạc Ngôn từng có một chân với nhau, ai có thể ngờ được, ca sĩ siêu hot hiện tại Kỳ Bạc Ngôn và một diễn viên nhỏ bé vô danh như cậu lại từng ở bên nhau.

Bước từ trên xuống, chị Hồng đã gọi cho cậu ba cuộc điện thoại. Kỷ Vọng xuống xe, vốn dĩ muốn để chai nước hoa lại, bác tài xế lại gọi cậu: “Cậu gì ơi, đồ của cậu này!”

Kỷ Vọng đành phải đem cái hộp theo, định ném vào thùng rác dưới nhà, tuy rằng làm như vậy rất có lỗi với Tống Cách, nhưng Kỷ Vọng thà uống một ngàn ly Prunus persi, còn hơn là phải nhận một chai nước hoa có mùi tin tức tố của tên Kỳ Bạc Ngôn.

Lúc này chị Hồng lại gọi điện thoại tới, Kỷ Vọng bắt máy, đối phương liền xổ một tràng, chị Hồng thông báo cho cậu, tuần sau tham gia một show giải trí, cuối tuần sẽ xuất phát, khách mời trước mắt còn chưa quyết định xong, nhưng ekip thực sự rất tốt, hậu trường cũng rất mạnh.

Show mới này tuy nói chỉ là phép thử, nhưng cũng có thể bảo đảm PR và tài nguyên sau này. Với vị trí hiện tại của Kỷ Vọng vốn không có khả năng tham gia, nhưng gần đây bộ phim cậu đóng thật sự quá hot, hơn nữa ekip cũng vừa vặn yêu cầu một nghệ sĩ thoải mái một chút, có thể chịu khổ được.

Kỷ Vọng hiểu, loại show này cần cả người hot cũ lẫn người hot mới, mà có người địa vị cao quá không mời được, đành phải tìm người tới thế chỗ.

Giọng chị Hồng đầy hy vọng về một tương lai đẹp, mơ mộng hão huyền Kỷ Vọng nhờ vào show này có thể một bước lên trời.

Chị Hồng nói: “Tiểu Vọng, chị mấy năm nay đối đãi với cưng như thế nào, cưng cũng hiểu rõ. Chị không thể đào hố chôn cưng được, show này là một cơ hội vàng, cưng phải nắm lấy.”

Kỷ Vọng mở khóa mật mã trước cửa căn hộ, mới nhận ra trong tay vẫn còn cầm hộp quà chứa chai nước hoa, quên ném mất rồi. Cậu dùng bả vai kẹp điện thoại, qua loa đáp: “Đối phương ký bao nhiêu tiền?”

Chị Hồng xém chút nữa bị Kỷ Vọng làm nghẹn chết, uổng công cô nói nhiều như vậy, mà Kỷ Vọng chỉ quan tâm tới tiền.

Kỷ Vọng thật sự chỉ quan tâm tiền, cái vấn đề huyền học như hot hay không hot này, nào có biến thành tiền thật sờ thấy được. May thay số tiền chị Hồng báo cho cậu cũng đủ hấp dẫn, chia cho công ty một phần, phần còn lại vào tay một năm không đóng phim cũng không đến mức chết đói.

“Không thành vấn đề, ngày mai em đến công ty ký hợp đồng.” Kỷ Vọng vào nhà, tùy tiện ném lọ nước hoa trên mặt đất, nói chuyện với chị Hồng xong, cậu liền vào phòng tắm tắm rửa.

Nước ấm chảy dọc xuống dưới, theo mái tóc ướŧ áŧ phiêu lưu trên thân thể, cổ Kỷ Vọng trời sinh thon dài, mỗi bộ phận trên cơ thể ấy đều vô cùng đẹp đẽ, cậu không đóng phim, làm người mẫu cũng có thể kiếm tiền được.

Đáng tiếc, giống như trên ngón tay, sau gáy Kỷ Vọng cũng có một vết sẹo, ở ngay dưới tuyến thể, có sẹo là bởi vì chỗ này đã từng bị thương lặp đi lặp lại, tốc độ hồi phục không theo kịp tốc độ bị thương lần hai, cho đến tận khi lưu lại dấu vết trên làn da, không cách nào phai mờ.

Nhưng cũng chỉ là một vết sẹo, có thể chứng minh được gì chứ, khác một trời một vực với vết đánh dấu giữa Alpha và Omega.

Nếu có người nhìn thấy vết tích sau gáy Kỷ Vọng, đối phương nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì không có một Alpha nào tình nguyện để người ta chạm vào chỗ này.

Alpha khác với Omega, tuyến thể sau cổ sớm đã biến mất, không thể nào bị đánh dấu. Mà một Alpha sau cổ có dấu răng, vậy chứng tỏ một nửa kia của hắn rất có khả năng cũng là một Alpha.

Bản năng của Alpha với Alpha vốn là tương khắc, tựa như một núi không thể có hai hổ, không chỉ ghét mùi tin tức tố của nhau, mà bản năng cũng không cho phép bản than mình khuất phục dưới thân kẻ khác, thân là một Alpha lại bị một Alpha khác để lại dấu răng sau cổ, là đánh dấu một cách trắng trợn, cũng là loại thần phục đầy khuất nhục.

Tình huống này vô cùng hiếm thấy, chống lại thiên tính, biến mình thành kẻ lạc loài.

Cũng may vết sẹo của Kỷ Vọng khá thấp, có thể dùng quần áo che đậy, nếu không thể dùng quần áo, cậu vẫn có thể dùng một phương thức khác để che giấu.

Cậu không muốn để cho người khác nhìn trộm quá khứ của mình qua vết sẹo ấy, đoạn hồi ức mà cậu bao giờ muốn nhớ tới nữa.

Bước từ trong phòng tắm ra, Kỷ Vọng ở trần mở tủ lạnh, cầm lấy một lon bia, mở TV. Trong TV lại vang lên thanh âm đáng ghét quen thuộc nọ, là Kỳ Bạc Ngôn.

Kỳ Bạc Ngôn cùng một nữ nghệ sĩ xinh đẹp đang dựa vào nhau, chia cho nhau chocolate. Trong quảng cáo, bọn họ là một đôi, đôi mắt dịu dàng của Kỳ Bạc Ngôn nhìn đối phương thấm đẫm ái tình.

Hắn nói, anh yêu em.

Kỷ Vọng đổi đài, đi đến tủ để giày lấy chai nước hoa, ném vào thùng rác.

Chai nước hoa rốt cuộc chịu không nổi sự dày vò của Kỷ Vọng, nằm an nghỉ trong thùng rác, mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp phòng.

Nếu Tống Cách từng ngửi mùi nước hoa này, hắn nhất định có thể nhận ra, mùi hương ấy dường như có chút tương tự với mùi tin tức tố của Kỷ Vọng.

Tin tức tố của Kỷ Vọng là mùi rượu, ngày thường không dễ dàng nhận ra.

Mặt Kỷ Vọng tái xanh, khớp hàm nghiến ken két phun ra một câu: “Khốn nạn…”

Trước kia mùi hương này gần như tràn ngập toàn bộ cả căn phòng, tựa như xâm nhập từng lỗ chân lông của Kỷ Vọng, chỉ có mờ ám va chạm mới có thể hình thành loại ý vị khiến người choáng váng, tứ chi tê dại, cả người vô lực ấy.

Kỳ Bạc Ngôn cắn vành tai cậu, thì thầm: “Em luôn nói không thích, nhưng tin tức tố của em nhưng vẫn cứ quấn lấy tôi, biến tôi thành kẻ say ngất ngưỡng.”

Câu trả lời của Kỷ Vọng là những vết cào trên lưng Kỳ Bạc Ngôn, lại bị Kỳ Bạc Ngôn dùng tin tức tố càng thêm nồng đậm bao phủ mà áp chế.

Chỉ cần Kỳ Bạc Ngôn tới một lần, mùi hương trong phòng có thể lẩn quẩn suốt vài ngày.

Hồi đó Kỷ Vọng đặc biệt thích mời bạn bè tới nhà, sau lại không dám. Cậu sợ Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên tới tìm, kẻ điên đó, sẽ không bởi chỉ vì là bạn bè của cậu mà giấu giếm nửa phần.

Nếu không phải kẻ điên, cần gì phải sản xuất ra loại nước hoa này.

Nếu không phải kẻ điên, vì sao ở trên sân khấu cứ phải quấn cái cuộn băng quái quỷ đó.

Kỷ Vọng giơ tay che mặt, người đàn ông ác liệt ấy, tựa như sợ cậu quên mất hắn, một lần lại một lần mà nhắc nhở cậu, tra tấn đến nỗi cậu sắp phát điên.