Chương 13

Chuyển ngữ: Wen & Beta: Tabi

Về đến nhà, Kỷ Vọng vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu vốn dĩ cho rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng thực tế chứng minh, Kỳ Bạc Ngôn cùng lắm chỉ nói mà thôi, sẽ không thật làm ra hành động gì quá khích.

Cậu gọi điện cho chị Hồng, hỏi chuyện quay cái mv này rốt cuộc là như thế nào. Chị Hồng kỳ quái hỏi lại: “Làm sao vậy, lúc quay gặp phải chuyện gì sao?”

Kỷ Vọng khó mà mở miệng, tiếp tục hỏi: “Là bên kia chỉ định em đi quay sao?”

Chị Hồng bật cười: “Tiểu Kỷ, cưng biết chị vẫn luôn muốn cưng hot lên, nhưng lần này không phải bên kia chỉ định cưng, đạo diễn cùng chị ăn một bữa cơm, chị cho hắn coi bộ phim vườn trường của cưng, hắn ưng bụng nên gọi cưng qua.”

Chị Hồng an ủi cậu: “Nói đến cùng vẫn là cưng có triển vọng, nếu cưng không có tác phẩm nào, chị cũng ngại nhét cưng vào đoàn người ta.”

“Đó lại là MV của Kỳ Bạc Ngôn, bao nhiêu người chen vỡ đầu đều không có cơ hội. Có điều cưng cũng đừng nản chí, sau này cưng nhất định sẽ hot hơn cả Kỳ Bạc Ngôn.” Chị Hồng vì khích lệ nghệ sĩ nhà mình, lời nào cũng nói được.

Kỷ Vọng cười không nổi, ngoài mặt vẫn khách sáo cảm ơn, cuối cùng cũng không biết nói thêm gì nữa mới cúp điện thoại.

Vậy ra cuộc gặp gỡ với Kỳ Bạc Ngôn chỉ do trùng hợp, hơn nữa dưới góc nhìn của Kỳ Bạc Ngôn, là cậu hao tốn công sức để vào đoàn.

Trách không được Kỳ Bạc Ngôn lại chắc chắn cậu không buông xuống được, nhớ mãi không quên, còn liên tục tới trêu chọc cậu.

Kỷ Vọng lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa.

MV đã quay xong, cậu cũng không có lịch trình gì nữa, bởi vì diễn viên lúc rảnh việc, thật sự rất nhàn nhã.

Cậu chỉ có thể tiếp tục tập thể hình, học tập, lấp đầy ngày tháng của mình.

Kỷ Vọng không cài đặt chặn số lạ, tránh bất tiện khi shipper gọi.

Nhưng Kỷ Vọng không ngờ tới, số máy của người cậu không muốn nhìn thấy nhất lại gọi tới.

Kỳ Bạc Ngôn dường như đã xóa bỏ mọi thứ thuộc về cậu, mọi dấu vết của hắn như thể biến mất khỏi cuộc sống của cậu, lại giống như vẫn còn lảng vảng đâu đó, bởi Kỷ Vọng chỉ cần mở TV lên là sẽ nhìn thấy hắn, thế cho nên cậu rất ít lên mạng, ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, chỉ thường xuyên lui tới phòng tập gym và lớp học.

Mất một khoảng thời gian cai nghiện internet, cho đến khi Tống Cách gọi điện thoại cho cậu nói gần đây cậu thật sự hot tồi, lên hotsearch mấy lần, video tổng hợp được cut ra nhiều vô kể.

Các fan đều kinh ngạc Kỷ Vọng hóa ra đã từng diễn nhiều nhân vật như vậy, khóc ròng hỏi tại sao lúc trước thế mà lại không phát hiện ra chàng trai nhỏ này tài năng như vậy.

Cái tài khoản Weibo sắp mọc rêu của Kỷ Vọng tăng follow vèo vèo, Tống Cách ở đầu dây bên kia cười hà hà: “Cậu sắp hot thật rồi.”

“Hẳn là sắp xếp của chị Hồng, sắp tới tôi phải tham gia show giải trí, vất vả lắm mới giành được cơ hội, bất kể thế nào cũng phải cọ ra được tí nhiệt.” Kỷ Vọng thuận miệng nói.

Tống Cách lớn tiếng: “Sao cậu lại không tự tin vậy chứ?”

Kỷ Vọng bất đắc dĩ cười cười: “Không phải không tự tin, nên hot đã sớm hot rồi, còn cần chờ tới bây giờ. Được rồi, đừng nói xàm nữa, gọi điện cho tôi làm gì đó?”

Tống Cách nói: “Muốn hẹn cậu đi ăn một bữa đồ nướng, ở chỗ cũ tụi mình hay đi hồi cấp ba.”

Nhắc tới chuyện cũ, chắc chắn là có chuyện gì rồi, Tống Cách nói: “Nhậm Nhiên về nước rồi.”

Nghe thấy cái này tên, sắc mặt Kỷ Vọng trầm xuống. Tống Cách nhận ra sự khác thường của cậu: “Hai cậu lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải đi thành phố khác học đại học sao, có mấy tháng không gặp, hai người các cậu đã giận nhau rồi.”

Kỷ Vọng không biết nên nói gì, thật ra sự việc năm đó không liên quan đến Nhậm Nhiên, chỉ là quan hệ giữa bọn họ sau đó tự nhiên trở nên xấu hổ.

Không bao lâu sau Nhậm Nhiên ra nước ngoài du học, Kỷ Vọng cũng vì vậy mà cũng không còn liên lạc với cậu ta nữa.

Hồi cấp ba cậu, Tống Cách và Nhậm Nhiên là bạn thân. Nhậm Nhiên hẳn thất vọng về cậu lắm, bởi cậu ta còn thiện ý nhắc nhở cậu về “gương mặt thật” của Kỳ Bạc Ngôn cơ mà.

Là cậu không thể chấp nhận nổi, giận cá chém thớt lên Nhậm Nhiên.

Tống Cách đã tốt bụng sắp xếp, Kỷ Vọng không thể không đi. Cậu thay quần áo, trước lúc ra khỏi cửa do dự một chút, vẫn đeo khẩu trang lên mặt. Tuy rằng không biết hiện giờ ở trên mạng cậu có được xem là hot không, nhưng cũng phải phòng ngừa trước.

Cũng không phải cậu tự ảo tưởng, lúc Kỷ Vọng mới debut, có một đạo diễn lớn đến trường cậu chọn diễn viên, Kỷ Vọng đi cùng bạn, không ngờ tới casting thành công, diễn vai nam ba.

Khi đó cậu còn trẻ, đương nhiên cũng từng có mộng giấc nổi tiếng, nhưng hiện thực lại đánh thẳng vào mặt cậu.

Đã qua nhiều năm như vậy, Kỷ Vọng đều đã luyện thành thói quen, biết rõ việc mình không hot, làm việc đều rất khiêm tốn, vô cùng biết ơn người ta vẫn còn đồng ý cho cậu đóng phim.

Sau khi tốt nghiệp, Tống Cách mở công ty tự mình lập nghiệp, Nhậm Nhiên là con nhà giàu, hiện tại về nước kế thừa gia sản.

Có đôi khi Kỷ Vọng nghĩ, nếu không cứng đầu đi đóng phim mà đi tìm việc khác, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn. Chỉ là cứ nghĩ việc phải từ bỏ diễn xuất, Kỷ Vọng lại luyến tiếc.

Cậu là người rất có tình nghĩa, mỗi một đoạn tình cảm đều sẽ lưu luyến rất lâu, một loại rượu, một loại thuốc lá, một món ăn, cậu cũng có thể yêu thích rất nhiều năm, đừng nói đến đóng phim.

Tuy rằng lúc đầu vào giới giải trí chỉ là chuyện ngẫu nhiên, nhưng đã làm nhiều năm như vậy, bỏ ra không ít tâm huyết, không dễ dàng mà từ bỏ được.

Trong tiệm đồ nướng, Tống Cách ngồi ở vị trí từng là chỗ dành riêng cho ba người bọn họ, đã gọi bia cho cả ba.

Bà chủ đã già hơn hồi đó nhiều, vẫn còn nhớ rõ Kỷ Vọng, thậm chí còn kéo kéo tay cậu: “Gần đây con gái bác đang xem phim của con, con ký tên cho bác nha.”

Kỷ Vọng hơi xấu hổ, chỉ cho người ta ký tên chụp ảnh chung mà nhận lại một bàn đồ ăn miễn phí.

Kỷ Vọng còn đang cùng bác gái nói vài lời khách sáo, bả vai bỗng nhiên trĩu xuống, có người ôm lấy vai cậu: “Bác à, lúc nào bác cũng chỉ cho cậu ta thôi, còn con nữa mà.”

Kỷ Vọng quay đầu, Nhậm Nhiên nửa ôm vai cậu, cười tủm tỉm với bác gái. Bác gái liên tục nói đều có hết, đưa cho Nhậm Nhiên một que.

Đã lâu không gặp, Nhậm Nhiên thay đổi kiểu tóc, gầy hơn lúc trước, thoạt nhìn vẫn thoải mái hào phóng, tự nhiên mà khoác vai Kỷ Vọng.

Tống Cách cắn đũa, dùng ánh mắt săm soi nhìn hai người bọn họ. Tới trước bàn, Nhậm Nhiên mới buông vai Kỷ Vọng ra, véo mặt Tống Cách: “Tống Cách Cách, đã lâu không gặp, cậu lại xinh đẹp ra rồi nè!”

Tống Cách phẫn nộ: “Cút! Cấm gọi tôi là Tống Cách Cách!”

Kỷ Vọng ngồi bên cạnh cười, Tống Cách rất nhanh thân thuộc trở lại với Nhậm Nhiên, hai người không ngừng ba hoa đủ chuyện trên trời dưới đất. Kỷ Vọng từ trước đến giờ luôn đóng vai trò là người nghe, rót rượu gắp đồ ăn cho bọn họ, chăm sóc họ như anh lớn.

Nhậm Nhiên nhìn thấy bát của mình đã được Kỷ Vọng gắp đầy đồ ăn, trong mắt hiện lên phiền muộn: “Sau khi ra nước ngoài không có ai gắp đồ ăn cho tôi nữa.”

Kỷ Vọng bình tĩnh nói tiếp: “Không phải đã trở về rồi sao?”

Nhậm Nhiên cười lắc đầu, uống một hơi cạn sạch ly bia trước mặt.

Nhậm Nhiên còn muốn uống nữa, bị Kỷ Vọng ngăn lại: “Được rồi, đừng uống nhiều quá, lần trước tin tức tố mất khống chế còn chưa chừa?”

Động tác của Nhậm Nhiên bỗng cứng đờ, nụ cười hơi gượng gạo. Tống Cách ngừng thở, cẩn thận nhìn sắc mặt Nhậm Nhiên.

Tống Cách phục sát đất lòng can đảm của Kỷ Vọng, vậy mà dám tùy tiện nhắc đến chỗ đau Nhậm Nhiên, Nhậm Nhiên là một Omega.

Một Omega phân hóa trễ, trước đó, Nhậm Nhiên vẫn luôn nghĩ mình là Beta.

Mất khống chế tin tức tố ở trước đám đông, sau chuyện lần đó liền truyền ra rất nhiều tin đồn nhảm nhí, nói Nhậm Nhiên không biết tự quản bản thân, không dùng thuốc ức chế và miếng dán cách ly, gây ra tình cảnh Alpha đánh nhau vô cùng hỗn loạn.

Mà trong đám Alpha đó, có một người là Kỷ Vọng.

Khi Kỷ Vọng bị xử phạt, là Nhậm Nhiên tìm quan hệ giúp cậu.

Nhậm Nhiên suýt chút nữa bị xâm phạm, là Kỷ Vọng cứu cậu ta. Từ đó về sau, Nhậm Nhiên rất nghe lời Kỷ Vọng, cho đến bọn họ trở mặt.

Nhậm Nhiên buông ly bia xuống, lấy sữa thay thế, cùng bọn họ chạm cốc, xong rồi còn quay lại hỏi: “Tống Cách, không phải cậu vẫn còn độc thân đấy chứ?”

Tống Cách trợn mắt: “Sao cậu dám công kích bạn thân như thế, đi mà hỏi anh Vọng của cậu đi.”

Nhậm Nhiên cười cười: “Cậu đừng tưởng Kỷ Vọng vô dụng như cậu, cậu ta nhất định thoát ế rồi.”

Kỷ Vọng không lên tiếng, Tống Cách không cam lòng: “Cậu biết cái đách, cậu ta vẫn còn độc thân bền vững kìa.”

Nhậm Nhiên ngạc nhiên nhìn Kỷ Vọng, Kỷ Vọng gắp thịt dê vào bát Tống Cách: “Đồ ăn cũng không làm cậu ngậm miệng được à?”

Đề tài thay đổi, bia cũng đã hết một tá, Kỷ Vọng muốn hút thuốc nên ra ngoài. Phía sau tiệm đồ nướng là một com hẻm nhỏ, không nhiều người qua lại, Kỷ Vọng đứng đó châm thuốc, hít một hơi thật sâu,lại móc điện thoại ra.

Lại là dãy số vô danh thân thuộc đó

Phía sau có cái chai bị người ta đá văng, Kỷ Vọng trên tay kẹp điếu thuốc ngoái đầu nhìn lại, đôi tay Nhậm Nhiên vùi trong túi áo khoác: “Kỷ Vọng, sao nhiều năm như thế rồi cậu vẫn còn độc thân.”

Kỷ Vọng dập điếu thuốc, muốn làm dịu lại muốn quan hệ với Nhậm Nhiên, cũng không muốn trực tiếp trả lời, cười nhẹ đáp: “Kỷ Vọng cái gì, gọi anh nghe cái coi.”

Môi Nhậm Nhiên giật giật, sắc mặt cứng nhắc: “Không lẽ cậu và Kỳ Bạc Ngôn...”

Kỷ Vọng lạnh mặt: “Không liên quan tới cậu.”

Nhậm Nhiên tựa như bị đấm một cú, nháy mắt ngậm miệng lại. Kỷ Vọng không muốn tiếp tục cãi nhau với Nhậm Nhiên nữa, ngữ khí dịu đi: “Vào trong thôi, nếu không Tống Cách lại cho rằng tụi mình muốn bỏ rơi nó.”

Lúc lướt qua người Nhậm Nhiên, Kỷ Vọng bị cậu ta kéo tay áo, Nhậm Nhiên kiên định nói: “Tôi vẫn cảm thấy năm đó tôi làm vậy không có gì sai cả.”

Kỷ Vọng không nói nữa, Nhậm Nhiên lại nhẹ giọng nói: “Hắn lừa cậu, còn tôi nói cho cậu nghe sự thật.”

“Chẳng lẽ cậu tình nguyện bị hắn lừa sao?”

Kỷ Vọng nắm chặt điếu thuốc trong tay, lửa bị bóp tắt ngúm: “Đúng.”

Nhìn thấy bộ dạng không còn lời nào để nói của Nhậm Nhiên, Kỷ Vọng xoa tóc cậu ta: “Chuyện của tôi và hắn không liên quan tới cậu, không cần canh cánh trong lòng.”

Chuyện Nhậm Nhiên nói, Kỷ Vọng không phải không nghĩ tới. Nếu Kỳ Bạc Ngôn không vạch trần, Kỷ Vọng cũng không muốn tỉnh lại. Đáng tiếc Kỳ Bạc Ngôn không muốn, cũng lười giả vờ.

Cho nên Kỷ Vọng chỉ có thể tỉnh lại, đối mặt với hiện thực không có Kỳ Bạc Ngôn.

Tỉnh táo lâu rồi, tự nhiên cũng không bao giờ dám nằm mộng nữa, bởi vì cảm giác choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị thật sự rất đớn đau.