Chương 1: Offline

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Sơn Phong: Tám giờ tối thứ sáu tuần này, số 21 đường Giải Phóng, phòng VIP tầng năm, tôi bao!

Điên cuồng làm việc: Đã gọi xe!

Anh trai nhảy dù: Không có mỹ nữ tôi không đi 【cười che miệng】

Từ Tâm: @support sợ chết nhất đại mỹ nữ nhất định phải đến đấy, không thì chỉ có chín thằng đàn ông chúng tôi chơi với nhau thôi thì chơi gì mà chơi!

Điên cuồng làm việc: @Từ Tâm sao biết là chín thằng đàn ông thế? Nhóm chúng ta không phải có một support đó sao?

Từ Tâm: Trận Trận nếu không phải là đàn ông thì ngày mai tôi cởi truồng chạy từ tầng năm khách sạn xuống!

Support sợ chết nhất: Đã screenshot làm chứng cứ.



Lúc này có mười người trong nhóm chat “Đúng sáu phút đầu hàng” vì nhóm trưởng, cũng như tay đi rừng số một của nhóm aka Sơn Phong đã tung ra một tin tức nóng hổi làm lộ ra một đám người đang nhàm chán.

Cả mười người bọn họ đều là người của cùng một chiến đội trên game, quen nhau qua game, nhưng chưa từng gặp mặt..

Xem nickname trên mạng của bọn họ là biết, mọi người chỉ hẹn nhau chơi cùng nhau, chỉ mong giải trí tinh thần, không hề muốn tốn quá nhiều sức lực vào trò chơi này, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ hẹn gặp mặt offline, mặc dù đội của họ dường như rất nổi tiếng.

Nhưng lần này hình như đã phá lệ.

Cố Sơn Phong gửi xong thông báo về buổi họp mặt vẫn luôn nhìn chằm chằm tin nhắn trong nhóm chat, anh muốn biết liệu mai người đó có đến hay không.

Nhưng đến tận khi cả nhóm đã quay về với sự yên lặng, anh vẫn không thấy người kia đáp lại gì.

Cố Sơn Phong vứt di động sang một bên, ngã xuống giường, ngủ thϊếp đi.



Tám giờ rưỡi tối thứ sáu, trước cửa một khách sạn cao cấp số 21 Đường Giải Phóng, một chiếc xe taxi màu đỏ dừng lại, nhân viên đón khách ở trước cửa khách sạn nhìn thấy ngay lập tức bước đến mở cửa xe.

“Cảm ơn bác tài.”

Lâm Trận Trận dùng di động thanh toán tiền xe xong thì bước xuống.

Cô mỉm cười với nhân viên khách sạn, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng lấp lánh trước mắt, bước vào với tâm trạng hơi thấp thỏm.

“Xin chào, xin hỏi đường lên tầng năm đi lối nào vậy?”

Tầng một khách sạn lớn khủng khϊếp, ngay bên hồ phun nước thôi đã có khá nhiều người rồi, Lâm Trận Trận nhìn lướt qua, không thấy được cửa thang máy đâu bèn đến quầy lễ tân hỏi.

“Hoan nghênh quý khách!” Nhân viên lễ tân mỉm cười rồi chào hỏi với cô, một trong số họ bước ra dẫn đường cho cô “Chào quý khách, để tôi dẫn đường cho quý khách, xin mời đi hướng này.”

Lâm Trận Trận đi theo cô gái kia, thuận lợi đến được phòng Rực Rỡ ở tầng năm, cô ấy còn định mở cửa giúp cô, nhưng lại bị cô từ chối.

Đứng trước cửa phòng VIP, Lâm Trận Trận đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện cùng tiếng nhạc ở bên trong, nhìn xuyên qua cánh cửa kính, thấp thoáng thấy được đã có sáu bảy người đang ngồi.

Không biết người nào là anh?

Lâm Trận Trận hơi hồi hộp, nhưng đến thì cũng đến rồi, giờ cũng không thể chạy đi được.

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa, bước vào.

"Wao!"

Nhất thời, trong phòng rộ lên một loạt tiếng hô vang bất ngờ, người đang cầm micro hát cũng dừng lại, nhìn về phía cô.

“Đây là ai vậy?”

“Mỹ nữ, em có đi nhầm phòng không?”

“Có đi nhầm hay không cũng kệ!” Một người đàn ông bật dậy khỏi ghế sô pha, nhiệt tình bước về phía Lâm Trận Trận, đánh giá cô bằng ánh nhìn nóng rực: “Mỹ nữ, chơi cùng nhau nhé.”

“Đây là buổi offline của nhóm ‘Đúng sáu phút đầu hàng’ đúng không ạ?” Lâm Trận Trận hỏi người đang đi về phía mình, cô quan sát mấy người đang ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười nói: “Em là support của đội 1”

“Cái gì!”

“F**k! Em là support của đội 1?”

Sau khi nghe cô nói vậy, gương mặt của tất cả mọi người trong phòng đều để lộ biểu cảm kinh ngạc, có một người còn giật mình đến độ rơi cả ly rượu ra bàn trà.

Phản ứng mạnh như vậy, lẽ nào anh?

Lâm Trận Trận nhìn chàng trai bị rơi mất ly rượu, nói thầm trong lòng.

Thế nhưng nếu như đó là anh thật, thì cô cũng thấy khá là thất vọng, giọng nói trong game nghe hay như vậy mà bề ngoài trông cũng bình thường ghê.

“Không ngờ cậu lại là con gái!” Người đàn ông đứng dậy đón chào cô giật mình khó tin đến nỗi phải lùi về sau một bước, hai mắt mở lớn “Hơn nữa lại còn là một đại mỹ nhân nữa!”

“Anh là?”

Đối diện với vẻ giật mình của những chàng trai Lâm Trận Trận hết sức bình tĩnh, bởi vì trong phòng không có người có thể khiến cô vui mừng, xem ra mọi kỳ vọng trong đêm nay xác định là uổng công rồi.

“Tôi thuộc đội đánh biên của đội 1, Từ Tâm.”

“Hóa ra anh là Từ Tâm!” Lâm Trận Trận đã khoác lên nụ cười giả dối sau khi chuẩn bị xong tâm lý, cô dần hoà nhập vào buổi tiệc này.

Cô có thể thất vọng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài để khiến mọi người khó xử: “Vậy anh phải chuẩn bị đàng hoàng, thực hiện đúng lời hôm qua đã nói.”

Lâm Trận Trận cười, đi ngang qua Từ Tâm đến cạnh sô pha , tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hòa nhập với mọi người một cách tự nhiên qua câu nói đùa.

“Hôm qua anh có nói gì sao? Anh quên rồi.”

Từ Tâm trở lại vị trí của mình, cố ý giả ngu giả ngốc cho qua chuyện.

Nhưng những người khác cũng không dễ gì cho qua, bọn họ mồm năm miệng mười chủ động giúp cậu ta tìm lại ký ức: “Ài, chuyện này không có lươn lẹo được đâu nha, vụ cởi chuồng chạy vòng vòng cậu nói, bọn tôi đều nhớ cả.”

“Đúng đấy, tôi có chụp màn hình rồi!” Trong phòng, ngoại trừ Lâm Trận Trận, thì còn một cô gái nữa cất lời.

Cô bé không phải dạng xinh xắn nhưng cách ăn mặc trưởng thành, quyến rũ, ngồi ở giữa ghế sô pha, mấy cậu chàng đều lấy cô bé làm trung tâm mà vây quanh cô ấy, nhưng sau khi Lâm Trận Trận đến, mấy người kia đều âm thầm nhích sang phía cô.

“Được, được, được, tôi nhận, tôi nhận!”

Từ Tâm bị bọn họ ép đến nỗi chỉ đành thừa nhận, cậu ta tìm một ly rượu chỉ còn phân nửa đến, rót đầy ly rồi đưa cho Lâm Trận Trận , “Anh nói này, đại mỹ nhân, sao từ đó đến giờ em đều không chịu nói chuyện trong game, làm bọn anh tưởng em là một thằng đực rựa không!”!”

Lâm Trận Trận nhận lấy ly rượu từ anh ta, nở nụ cười ngại ngùng rồi giải thích: “Bạn cùng phòng của em đều không chơi game, em nói chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác.”

Nói xong, cô nhấp một ngụm, sau đó chủ động quay ra chào hỏi những người khác.

Mượn ly rượu trong tay, Lâm Trận Trận chào hỏi hết những người ở đây, biết được ID trong game của bọn họ, nhưng bất ngờ là người cô cần tìm cũng không có trong đây.

“Không phải Sơn Phong hẹn chúng ta tới sao? Sao lại không thấy cậu ấy vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Cậu ta hả! Cậu ta nói bỏ quên gì đó trong phòng, nên lên lầu lấy rồi.” Từ Tâm lên tiếng giải thích.

“Mọi người, tôi có ý này!”

Anh trai nhảy dù tay đang cầm mic hát được nửa bài thì đột nhiên tạm dừng nhạc đệm, nhìn đám người hưng phấn nói: “Chờ lúc nữa trưởng nhóm đến, chúng ta để trưởng nhóm đoán xem hai cô gái xinh đẹp này ai là support, nếu cậu ta đoán không trúng thì phạt rượu, thế nào?”

“Tôi đồng ý!” Mấy chàng trai nhao nhao hưởng ứng, “Nhanh, nhanh nhanh nào, cốc phải rót đầy, thằng nhóc kia tối nay chạy đâu cho thoát!”

Tiếng nhạc tiếp tục vang lên trong phòng, tiếng cười vẫn rộn rã như cũ, vừa mới rót đầy rượu thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

“Tay đi rừng số một của chúng ta đã đến rồi!”

Lâm Trận Trận cùng mọi người quay đầu lại, thấy người đàn ông đang bước tới, cô mỉm cười.