Chương 34: Hành trình xuyên đêm

Chúng tôi khởi hành từ bệnh viện vào chiều ngày 27 tháng 8, vào buổi tối chúng tôi chạy ô tô vào Ngô Trang, điều tra rõ quê nhà của miêu nữ là vào khoảng 10 giờ tối. Sau khi biết chính xác vị trí, lái xe về phía nam suốt đêm.

Cả đường đi này tất cả đều là Vương Ngọc một mình lái xe, tôi rất lo lắng anh ta không thể duy trì được. Anh ta vừa xuất viện, tuy không bị thương nặng trong vụ tai nạn ô tô vừa rồi, nhưng dù sao thì anh ta vẫn bị thương ngoài da. Không nghỉ ngơi vài ngày, cứ như vậy bị tôi túm đi ra mấy ngày bôn ba, áy náy của tôi với anh ta càng thêm mãnh liệt .

"Bác sĩ Vương, để tôi lái xe."

"Không cần, đoạn đường này quanh co này đặc biệt khó đi. Anh không có kinh nghiệm đi loại đường này, lại là ban đêm, để anh lái xe thì nguy hiểm quá."

"Chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi một chút không? Anh đã lái xe hơn mười giờ rồi."

"Haha, anh sợ tôi lái xe mệt sao? Tôi vừa uống một viên Ritalin, có thể không chợp mắt trong ít nhất mười giờ. Đặc quyền của bác sĩ tâm lý là có thể lấy những loại thuốc này bất cứ lúc nào."

"Đúng rồi, hình như tôi có nghe anh nói với tôi là cho chị tôi uống một viên thuốc này. Thuốc này có tác dụng gì?"

"Đây là một loại thuốc kí©h thí©ɧ trung khu thần kinh trung ương, cần bác sĩ kê đơn mới có thể đi mua, có thể giải trừ mệt nhọc, thúc đẩy tư duy nhanh nhẹn. Các bác sĩ thường sử dụng để loại bỏ cơn buồn ngủ và mệt mỏi do thuốc ngủ gây ra. Khi thi cao học, tôi đã từng uống Ritalin trong buổi sáng, một viên thuốc ngủ vào buổi tối, nửa người sống không ma suốt hai tháng, cuối cùng bị liệt vào danh sách ngắn. Nó không thể giải độc, nhưng mà có thể khiến người đó tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn."

Nghe đến đây, tôi vô cùng thích thú với loại thuốc thần kỳ này. Nếu thật sự như lời anh ta nói có thể làm cho tư duy nhanh nhẹn, chẳng phải là thần dược có thể khiến người ta thông minh sao? Đối với tôi, vấn đề khó giải quyết nhất là tôi buồn ngủ ngay sau khi tôi cầm một cuốn sách, ngay sau khi trở về nhất định tôi phải nhờ anh ta kê cho tôi vài chai mới được.

Vương Ngọc cứ như vậy lái xe, một nắng hai sương chạy trên con đường hiểm trở này, tôi trên đường chịu không được, chợp mắt trong chốc lát. Tôi muốn hỏi anh ta một viên Ritalin, nhưng khi thấy bộ dạng anh ta tập trung, tôi sợ lại làm phiền đến người ta.

"Hiểu Vũ, chúng ta tới rồi." Không biết tôi mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, cảm giác Vương Ngọc ở bên cạnh thôi thúc tôi.

Vừa mở mắt, trời đã muốn sáng. Chúng tôi đã chạy một chuyến hành trình xuyên đêm.

Vương Ngọc dừng xe ở bên cạnh đường quốc lộ. Hai người nhảy xuống xe, nhìn sang bốn phía, những ngọn núi trập trùng đã bao quanh chúng tôi. Con đường khi tôi đến đây đã chuyển từ đường bê tông thành đường cấp phối (*) . Dọc theo đường nhìn về phía trước, con đường cấp phối biến mất vào sườn núi cách đó không xa. Có lẽ là ở cuối con đường này.

(*) Cấp phối là vật liệu dùng để rải đường, thành phần chủ yếu là các loại hạt của đất, cát, sỏi, v.v. trộn lẫn theo một tỉ lệ nhất định. (Đường cấp phối có thể hiểu là đường đất hoặc đường rải đá.)

Vương Ngọc lấy ba lô ra khỏi xe, kiểm tra đồ đạc gì đó rồi nhét chiếc đèn pin tìm được vào trong xe, nói: "Chỉ có thể lái xe đến đây thôi, phải tự đi bộ hết đoạn đường còn lại."

"Chúng ta ở chỗ nào vậy?"

"Không biết. Vừa rồi thử tìm tòi, nơi này là điểm mù của GPS, đến cả điện thoại cũng không có tín hiệu."

“Sao chúng ta biết đi đâu bây giờ?"

"Lão thôn trưởng đã tới nơi này, trước khi đi ông ta vẽ bức bản đồ cho tôi, chúng ta chiếu theo bản đồ mà đi." Vương Ngọc cầm trong tay bản đồ, quơ quơ trước mặt tôi. Không có vệ tinh định vị, không có thông tin di động, ở cái chỗ hẻo lánh này, bản đồ chính là thứ duy nhất dẫn đường chúng tôi tìm miêu nữ và tìm đường về Vọng Thành. Vừa may mắn thay, tấm bản đồ vẽ tay này tương đối rõ ràng, có thể thấy người vẽ nó đối với nơi này rất quen thuộc.