Chương 37: Một vụ án gϊếŧ người



Cả bốn bức tường trong phòng đều trống trơn, chỉ có một người treo cổ tự tử trên xà nhà, nghiêng đầu, thè lưỡi, đong đưa qua lại do động tác đẩy cửa gây ra.

Tôi lập tức kinh hãi hét lên: "Lại đây, Lại đây, có người treo cổ tự tử!"

Vương Ngọc từ nhà chính chạy vào, nhìn thấy cảnh này sợ quá không nói nên lời, hồi lâu sau mới đẩy tôi ra nói: "Cứu người trước, tìm cái ghế đẩu."

Kể cũng lạ, một căn phòng lớn như vậy lại không có đồ đạc, nó trống rỗng như một nhà kho. Làm thế nào mà người tử tự lại chui đầu được vào cái sợi dây thòng lọng treo trên xà cao hơn ba mét thực sự là một chuyện khó hiểu.

Tôi mang một chiếc ghế từ phòng chính đến, Vương Ngọc trèo lên ghế ôm đùi anh ta, rút đầu ra khỏi thòng lọng, tôi ở phía dưới giữ cơ thể anh ta, cứ như vậy cẩn thận từng chút đặt anh ta trên mặt đất.

Lúc đầu trong nhà chỉ có hai chúng tôi, vì mấy tiếng hét thất thanh vừa rồi của tôi, một vài người hàng xóm chạy sang. Mọi người vội vàng khiêng người treo cổ ra giữa sân để cho thoáng khí.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, người treo cổ kia chính là mặt sẹo. Vương Ngọc sờ vào lỗ mũi anh ta, lắc đầu, chính xác là anh ta đã tắt thở. Theo đạo đức nghề nghiệp của người bác sĩ, anh ấy vẫn ra sức giúp mặt sẹo hô hấp nhân tạo trong vài phút. Cuối cùng, vẫn không thể hồi phục.

Bây giờ, dân làng bắt đầu nhốn nháo. Nghe tin có người chết, dân làng lần lượt ra khỏi nhà, vây quanh sân nhà của gã mặt sẹo. Có người hét lên để thông báo cho trưởng làng, có người hét lên để gọi cảnh sát thành phố, có người nói nên nhanh chóng đi tìm người bảo trợ với mặt sẹo (nghĩa là người vợ).

Đáng sợ hơn là có người nói Vương Ngọc và tôi - hai kẻ ngoài làng đã gϊếŧ mặt sẹo và muốn trói hai chúng tôi dẫn về sở cảnh sát. Đang lấy dây thừng định trói chúng tôi thì nghe thấy có người hô: "Trưởng thôn đến rồi."

Vì thế, mọi người đã bình tĩnh trở lại, đám đông tự nguyện nhường đường cho một người đàn ông cao tuổi, dáng người thấp bé, mặt ngăm đen, tay chống gậy khập khiễng bước tới.

Trưởng thôn đi tới chỗ Vương Ngọc và tôi, nhìn lên nhìn xuống hai chúng tôi, sau đó nhìn mặt sẹo nằm trên mặt đất, vẻ mặt khinh miệt hỏi: "Các cậu từ đâu đến?"

“Vọng Thành, Ngô Trang.” Vương Ngọc nói. Tôi còn chưa kịp cất tiếng đã bị Vương Ngọc cướp lời, cậu ta đã giật mạnh góc áo tôi từ phía sau. Tôi hiểu ý gật đầu. Có lẽ ý của cậu ấy là, việc nói cho bọn họ biết chúng tôi thực sự đến từ đâu, ngoài việc gây thêm sự nghi ngờ, không giúp ích gì cho tình hình hiện tại.

Trưởng thôn chỉ vào mặt sẹo đang nằm trên mặt đất chống gậy hỏi: "Hắn chết như thế nào?"

Tôi kể chuyện sau khi bước vào, chưa kịp nói xong thì trong đám đông đã có người hét lên: "Nói dối! Hai người đứng ở ngoài hai tiếng đồng hồ mà không vào phòng tìm chủ nhân?" "Vấn đề là, người trong nhà rất tốt, đang yên đang lành sao tự nhiên lại treo cổ? " “Bắt lấy hai người bọn họ đưa tới đồn cảnh sát!

Dần dần, trong đám đông tiếng la hét, gϊếŧ chóc, đánh đập ngày càng lớn, hết lớp này đến lớp khác, liên tục không ngừng. Mọi người càng ngày càng hưng phấn, dường như chính hai đứa chúng tôi là thủ phạm. Có người bước tới nắm lấy tay tôi và Vương Ngọc, xoay mòng mòng tạo hình máy bay phản lực giống như diễu hành trên đường phố.

Tất nhiên, tôi và Vương Ngọc không chịu thua kém, dùng sức đẩy để chống lại móng vuốt đại bàng. Kết quả là, đám đông càng tức giận hơn. Chúng tôi đẩy bọn họ, bọn họ đẩy chúng tôi, đẩy tới đẩy lui, kéo qua kéo lại, cường độ âm thanh ngày càng cao, phạm vi chuyển động ngày càng lớn hơn. Nó sắp biến thành một sự kiện tập thể.