Chương 42: Thay đổi thái độ

“À, không.” Hoa Cô lắc đầu, “Nhưng, mẹ tôi biết làm.”

"Ồ, vậy bà ấy có thể có thuốc giải trùng độc?"

"Haha, anh có thể giải được trùng do chính mình tạo ra, nhưng nếu là trùng của người khác thì không dám chắc làm được, còn tùy thuộc vào tình huống."

“Ài,” tôi muốn kể cho cô ấy nghe về chuyện của chị gái, để xem mẹ cô ấy có thể giúp gì không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuông. Mạng sống của chị ấy chỉ còn trong mấy chục giờ đồng hồ như vậy, nếu họ không thể giúp đỡ, lại trì hoãn thời gian, chẳng phải là gây hại cho chị ấy hay sao?

Tôi chuyển chủ đề trò chuyện, hỏi cô ấy về Hoa Kim Lan. Vừa nghe tên, cô ấy đã cau mày, cẩn thận nói từng chữ. Cuối cùng, tôi không hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ việc nuôi trùng độc trên núi, giống hệt như những gì A Li đã nói với chúng tôi.

Tôi nhìn lên trời và thở dài, ai có thể nói cho tôi biết làm cách nào để cứu được chị gái!

Vương Ngọc vỗ vai tôi nói: "Đừng nản lòng, nhất định phải có cách. Chuyện tối hôm qua, sẽ có người tới điều tra, đến lúc đó xem thế nào."

Đang nói, một nhóm người bàn tán ngoài sân. Khi đến gần, trưởng thôn chống gậy đi đầu, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Đêm qua có chuyện gì?” Ông ta chống gậy chỉ vào chúng tôi đang ngồi trên ngưỡng cửa. Tình huống này cực kỳ khó chịu.

Tôi tá hỏa và nói: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như người đàn ông đã bò ra khỏi quan tài, cầm liềm chém lia lịa vào tất cả mọi thứ".

"Chà," ông ta đặt nạng xuống, suy tư vài giây rồi hỏi, "trước đó ở linh đường có chuyện gì bất thường xảy ra không?"

Nghe câu hỏi của ông ấy, tôi và Vương Ngọc không ai bảo ai cùng rùng mình một cái. Với giọng điệu này, phải chăng có những điều tương tự đã xảy ra trước đây?

Tôi thận trọng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Vương Ngọc bị sốt mê man, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, điều gì khiến tôi nhìn ra ngoài cửa?

A Li! Đúng rồi, đó là A Li! Lúc đó, tôi đang băn khoăn không biết A Li có mang đồ ăn đến không, đập cửa và nhìn ra ngoài, một con mèo đen lao ra. Sau đó mặt sẹo đứng dậy.

"Có một con mèo đen nhảy qua phòng chính. Sau đó, người trong quan tài đứng dậy."

“Con mèo đen!” Cả đám người ngay lập tức xôn xao cả lên. Vương Ngọc và tôi lại bị giật mình một cái.

"Yên lặng," trưởng thôn vung tay lên, ra hiệu mọi người im lặng. "Hai người đến nhà tôi, Hoa Cô sẽ ở đây dọn dẹp, buổi tối, một vài người cùng tôi lên núi tìm Hoa Kim Lan." Nói xong, trưởng thôn chống gậy bước ra khỏi đám đông, Vương Ngọc và tôi đi theo ông ấy, người dọc đường đều nhìn chăm chú cả hai chúng tôi.

Ra khỏi sân, vòng vèo quanh co, bảy góc tám vòng mới đến nhà thôn trưởng. Thoạt nhìn đó là một nhà người giàu có, hai con sư tử đá đứng ngoài cửa, bên trong là tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương tây, dây mướp leo khắp tường, một cây anh đào cành trĩu quả nhô ra khỏi tường. Một căn biệt thự đẹp như vậy, phải được bán với giá ba bốn triệu ở Tương Thành.

"Ba..." Vừa bước vào sân, một cô bé đã chạy tới, nhào vào vòng tay của trưởng thôn.

Vương Ngọc bật cười. Tôi thấy vậy cũng mừng, hóa ra bố của A Li chính là trưởng thôn. Không thể ngờ, ông lão ở tuổi xưa nay hiếm mà vẫn có một cô con gái nhỏ như vậy. Chà, bây giờ phổ biến các cặp chồng già vợ trẻ, phổ biến con cháu trạc tuổi nhau. Người đàn ông nên đợi đến năm 40 tuổi để tìm được một cô vợ kém mình 20 tuổi, lúc đó mới có thể mua một biệt thự đẹp như trước mặt.

Trưởng thôn âu yếm sờ đầu A Li, chống gậy ngồi xổm xuống, nói với cô bé: "Ba muốn nói chuyện với hai chú một chút, con ra ngoài chơi một lát nhé."