Chương 43: Mèo nhảy quan tài

Trưởng thôn dẫn Vương Ngọc và tôi vào phòng chính, cẩn thận đóng cửa lại và ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Có thể thấy nhà của ông ta rộng rãi hơn nhà gã mặt sẹo rất nhiều, tường được sơn màu vàng nhạt, sàn nhà lát đá hoa màu nâu nhạt, trần nhà được trang trí đèn pha lê huỳnh quang, góc tường là ba cái điều hòa lớn, bàn ghế đều là gỗ nguyên khối, màu sắc rực rỡ.

Chúng tôi đang ngồi nghiêm trang trong phòng chính, trưởng thôn giúp chúng tôi pha một tách trà, sau đó bắt đầu nói chuyện.

"Tôi đã liên hệ điện thoại với Ngô Trang. Cậu không phải người ở Ngô Trang, mà là từ nơi khác đến Ngô Trang, sau đó đến đây." Ông ta dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói, "Cậu đến từ đâu? Tại sao muốn tìm Hoa Kim Lan?"

Thấy ông ta hỏi vậy, tôi nghĩ mình không cần phải giấu diếm…., Tôi kể cho ông ta nghe về chị gái, nói với ông ta mục đích thực sự của chúng tôi đến đây là để cứu người, hy vọng ông ấy có thể giúp chúng tôi tìm Hoa Kim Lan.

Sau khi nghe câu chuyện của chúng tôi, ông ta không hề tỏ ra nghi ngờ hay có biểu hiện gì kỳ quái, rất bình tĩnh, nói: "Hoa Kim Lan, chúng tôi sẽ đi tìm cô ta, đừng lo lắng về chuyện đó. Chỉ là chuyện xảy ra tối hôm qua ít nhiều cũng có liên quan đến các cậu, tối nay tôi sẽ dẫn các cậu lên núi một chuyến. "

Tôi đột nhiên nghĩ đến Lý Tiểu Lộ, hắn ta và mặt sẹo sẽ không giống đấy chứ? Xem ra với tình hình này thì trưởng thôn cũng không muốn đề cập đến bất cứ chuyện gì xảy ra đêm qua, nhưng tôi vẫn phải hỏi: "Chắc chắn rồi, nhưng đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng thôn châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài, tựa vào ghế vừa nhả khói vừa suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: "Đêm nay các cậu sẽ nhìn thấy, phải nói là bắt đầu từ một sự việc đã xảy ra nhiều năm trước. Có một lần, một gia đình đang làm đám tang, một vài người ở lại canh đêm rủ nhau chơi mạt chược, một người đàn ông trên đường đi vệ sinh thấy một con mèo đen đang nhảy qua linh đường, sợ con mèo ăn vụng đồ cúng, liền đuổi theo để ném nó đi, nhưng con mèo đen rất nhạy bén, bắt anh ta đuổi theo nó mấy vòng lớn, nhưng nhất định không rời linh đường. Tức giận, hắn cầm quả táo ném về phía con mèo, con mèo tránh nhảy sang một bên tránh, rồi bước đến quả táo và ngửi. Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, nhân cơ hội đó tóm lấy con mèo. Nào ngờ con mèo rất hung dữ, cú vồ này làm nó phát cáu, quay lại dùng một chân cào vào tay hắn. Bị thương nên hắn buông tay ra, con mèo thừa cơ nhảy ra , vừa vặn nhảy lên quan tài, lại từ quan tài nhảy xuống đất, một lúc sau thì bỏ chạy.

"Sau đó, hắn trở lại bàn mạt chược. Mọi người còn chưa kịp chia bài, trong linh đường có tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng nắp quan tài rơi xuống đất. Quay đầu lại nhìn, người bên trong quan tài đang cầm cái liềm từ từ đứng lên, từng bước một bước ra, nhìn thấy cái gì là dùng liềm chém cái đó, chém cả linh đường, rồi đi về phía những người đang chơi mạt chược. Mọi người đều hoảng sợ định bỏ chạy, nhưng cánh cửa đóng sập lại, chỉ thấy thây ma bước đi càng lúc càng nhanh, lưỡi liềm chém phầm phập liên tục. Một nhát chém, chiếc bàn mạt chược bị cắt làm đôi, một nhát nữa, bốn chiếc ghế gãy thành nhiều mảnh. Chém xong, thây ma ngẩng đầu thấy bốn người đang co ro trong góc, liền chạy đến giơ tay lên chém một nhát, người đầu tiên, đầu lăn ra từ trong góc, một lúc sau, người thứ hai đứt lìa ngang thắt lưng; lại một lúc, người thứ ba ngồi xổm trên mặt đất, tay chân đồng thời bay ra ngoài; lần cuối cùng chuẩn bị chém, người thứ tư đã ngất xỉu...