Chương 47: Bắt lấy (đêm thứ ba)

Nhóm người càng ngày càng gần tôi, ánh sáng chói lóa của liềm càng ngày càng nhiều, mùi máu tanh càng ngày càng đậm.

Bình tĩnh, bình tĩnh ... tôi tập trung, suy nghĩ một lúc

Khẽ cắn môi, kiên trì, hiên ngang, sẵn sàng ... một, hai, ba, tiến lên!

Xông lên ... Tôi là Hoàng Kế Quang, tôi là Đổng Khiết Thụy ... xông lên ... Tôi nhắm mắt lao về phía trước một cách vô hồn. Chỉ cảm thấy đang va chạm từ trái sang phải, trúng một cái liềm, đẩy nó qua bả vai, từng cái từng cái một lướt qua đùi.

Đột nhiên, không còn cảm nhận được người nữa, dừng lại, xoay người nhìn, sau lưng, nhóm người cầm liềm đã trở thành một nhóm lộn xộn , bắt đầu chém gϊếŧ lẫn nhau. Tay chân gãy văng tứ tung, máu bắn tung tóe khắp nơi, từng người một ngã xuống đất.

Lưỡi liềm ngay dưới chân tôi, những dải vải đỏ bay nhẹ theo làn gió đêm. Tôi nhặt chiếc liềm lên, lưỡi liềm trong nháy mắt sáng lên, dải vải đỏ lóe lên rồi biến mất. Chỉ cảm thấy có một lực đẩy tôi về phía trước, đẩy tôi vào đội quân đầy máu. Bàn tay không còn nghe lời, lưỡi liềm xé trái chém phải. Lưỡi liềm chạm vào lưỡi liềm, lưỡi liềm chạm vào thân thể, lưỡi liềm cắt vào chân, tôi không thể đếm được bao nhiêu người đã bị chém, trước mắt đã thành một dòng sông máu, tay chân gãy chất thành núi.

Không biết cắt bao lâu, tôi thấy hơi nhức ở chân. Rất nhiều người đã gục xuống đất, trên tay vẫn cầm chặt chiếc liềm. Nếu không phải đã uống viên Ritalin mà Vương Ngọc đưa, tôi đã chết từ lâu rồi.

Tôi ngồi xổm xuống, dùng chiếc liềm làm gậy chống xuống đất, thở hồng hộc. Những người đứng bên cạnh cũng lần lượt ngã xuống, cuối cùng tôi là người duy nhất còn lại. Tôi ngước mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ những người cầm liềm ngã xuống, chân tay đứt lìa, đầu bị chặt, những vũng máu tụ lại thành vô số dòng suối nhỏ, chảy ùng ục xuống núi.

Đứng đằng xa là gã mặt sẹo, với nụ cười quái dị trên khuôn mặt. Lưỡi liềm bắt đầu rung, lúc đầu rung nhẹ. Một lúc sau, sự rung lắc càng mạnh, độ rung lắc càng lớn. Tôi không thể cầm nó bằng một tay, vì vậy tôi phải cầm nó bằng hai tay, nhưng nó lắc mạnh hơn. Ngay khi tôi không trụ được sắp buông tay, tiếng cười của gã mặt sẹo càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng, hắn ta cầm lưỡi liềm, chạy thẳng về phía tôi.

Đang muốn buông liềm quay đầu bỏ chạy, nhưng chợt nghĩ nhiều người cầm liềm đã ngã xuống, hẳn là có ý gì đó. Vì thế, chỉ một giây sau khi mặt sẹo lao tới trước mặt, tôi đã ngồi xổm xuống, nhắm mắt và ôm lấy chiếc liềm đang rung như động cơ moto. Trong giây phút đó, hắn ta đột ngột dừng lại, sững sờ đứng trước mặt tôi. Thấy thời cơ đã đến, tôi dùng hết sức, bật dậy, rút

liềm ra chém vào đầu hắn. Ngay lúc đó, cái liềm đặc biệt nghe lời! Ngay lập tức một tia máu đen phun ra như một trận lũ quét. Lưỡi liềm móc một nửa cổ về phía trước, ngay khi đầu rơi xuống đất cơ thể cũng theo đó mà ngã khụy.

Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng nhanh đến cực điểm, nếu không dừng lại, có thể sẽ ngay lập tức vỡ ra khỏi l*иg ngực. Nhanh chóng ngồi xuống, thở hổn hển như một con chó.

Cuối cùng thì cũng yên tĩnh, cơ thể và đầu của mặt sẹo rơi ở chỗ khác nhau, ngã sang một bên. Nghĩ đến lời A Li nói, tôi nhặt một đống củi trong rừng cây bên cạnh, đặt lên xác mặt sẹo, lấy bật lửa ra châm lửa, chẳng mấy chốc ngọn lửa cuồng nộ đã nuốt chửng xác chết.

Lửa đang cháy, phía xa nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ. Từ xa đến gần, âm thanh dần dần truyền đến bên đống lửa. Tôi dụi mắt nhiều lần mới có thể nhìn thấy người đó là một phụ nữ trung niên đeo băng đô.