Chương 48: Bắt lấy (đêm thứ tư)

Lúc này tôi nhìn xung quanh, đội quân cầm liềm nằm trên mặt đất, tứ chi đứt lìa, sông máu cũng không còn.

Tôi rất ngạc nhiên, người phụ nữ này sao lại có thể một mình chạy lên núi trong đêm tối như vậy, nên hỏi: “Chị ơi, trời tối như vậy, chị đến đây một mình làm gì?”.

"Tôi đến tìm chồng tôi."

"Ai là chồng chị?"

"Chồng tôi là người mà cậu đã đốt, còn tôi là vợ của anh ấy, Hoa Kim Lan."

Vừa nghe thấy ba chữ "Hoa Kim Lan", mắt tôi lập tức sáng lên. Cô ấy không phải là người mà tôi đang tìm kiếm đêm nay sao! Tự động chạy đến cửa sao?

"Chào chị ," tôi lập tức lễ phép nói với cô ấy, "Có người trúng độc của chị, tôi từ Ngô Trang xa xôi đến đây tìm chị."

"Tôi biết cậu đến tìm tôi, họ đã sớm nói cho tôi biết". Nói xong, cô ấy bắt đầu xé từng miếng da trên khuôn mặt của mình từng chút một, lộ ra da thịt đỏ dưới ánh lửa, ném da về phía tôi. Tôi tránh sang một bên, bộ da rơi xuống đất, lập tức biến thành một vũng nước đen sủi bọt. Tôi kinh ngạc nhìn xuống đất, không dám nhìn lại gương mặt kinh tởm kia.

“Hiểu Vũ, em không nhận ra chị gái của mình sao?” Giọng cô ta đột nhiên chuyển thành giọng quen thuộc của chị gái. Tôi nhanh chóng quay đầu lại, người trước mặt tôi thật giống chị ấy. Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác.

Tôi thấy chị gái cầm lưỡi liềm của gã mặt sẹo, bước từng bước về phía tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Trong lòng rõ ràng biết chị gái cách xa ngàn dặm, nhưng đối mặt với sự khıêυ khí©h của bà chị trước mắt này vẫn không có biện pháp nào. Chỉ có thể để chị ấy thúc ép từng bước. Chị ấy tiến lên một bước, tôi lùi lại một chút. Chị ấy đi thêm một bước nữa, tôi lại lùi lại một chút. Di chuyển cho đến khi lưng dựa vào vách núi, không thể di chuyển được nữa. Cô ta cười điên cuồng, "Xem cậu có dám chặt đầu tôi không. Cậu không nên sống đến ngày hôm nay, nên ở lại với họ khi hiến tế ở biệt thự. Cậu xem cậu trốn đi, đã làm tổn hại chúng tôi rất nhiều."

Cô ta đứng thẳng người tiến tới gần tôi, chỉ cách tôi mười phân, từng chút từng chút xé rách khuôn mặt, cố ý đối mặt với tôi bằng khuôn mặt đầy máu. Tôi có thể thấy bụng mình như sông cuộn biển gầm, axit dạ dày trào ra.

Cô ta thấy tôi nôn ọe, lại cười, nhóp nhép hai hàng răng môi đã bị đứt lìa, nói: "Cậu nhìn lại xem có nhận ra tôi không?"

Tôi ra sức chớp mắt, khuôn mặt đẫm máu trước mắt biến mất thay vào đó là một khuôn mặt quen thuộc. Mắt híp, bím tóc bánh sừng bò ... Bạch Hoa Kiền!

Đúng là Bạch Hoa Kiền! Khuôn mặt bầu bĩnh như Tiểu Nguyệt Nguyệt rung chuyển trước mắt tôi. Đôi bàn tay khô ráp và gầy guộc cầm liềm của tôi đang run lên.

Tôi hiểu, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều do Lý Tiểu Hào sắp đặt, tôi đã đi vòng quanh, cũng không thoát khỏi nanh vuốt của hắn ta. Đến tìm Hoa Kim Lan là một quyết định sai lầm, bởi vì người hạ độc chị gái chính là Bạch Hoa Kiền, cô ta lại cùng hội với Lý Tiểu Hào.

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc tôi sắp chống đỡ không được, Bạch Hoa Kiền giơ liềm lên chém một nhát vào đùi, máu từ nơi mũi dao đâm vào bất ngờ túa ra. Người xưa nói “Đầu huyền lương, Chùy thích cổ” (Đầu treo rường, Dùi đâm về), quả nhiên nỗi đau có thể bắt đầu óc tỉnh táo. Một người đàn ông không thể chết dưới tay một ma nữ mà không chút phản kháng, tôi cũng dùng liềm chém cô ta.

Cô ta nhảy sang một bên né tránh nhát chém, mỉm cười với tôi, nói: "Tôi quên mất, đêm nay cậu mang theo bùa hộ mệnh." Nói xong, lập tức biến mất trong rừng, để lại tôi một mình ngồi dựa vào gốc cây.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi khư khư ôm chặt lấy cái liềm, mê man ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, đã nằm trong phòng khách của nhà trưởng thôn.