Chương 1: Xuyên qua lại còn không kế thừa ký ức

"A, cái này.."

Trương Quân cảm thấy toàn thân đau nhứt, khắp người như có hàng ngàn cây kim ghim vào cơ thể cậu.

Lần cuối cùng mà cậu nhớ được chính là không biết làm sao, một người được gọi là thiên tài của gia tộc, tương lai có thể trở thành tộc trưởng Uchiha Itachi lại nổi điên gϊếŧ hết tộc nhân.

Trương Quân cũng là không tránh khỏi việc này. Thật ra cậu là một người xuyên việt. Ban đầu cậu xuyên đến thế giới Naruto, còn thành công kích hoạt huyết kế giới hạn Sharingan.

Nhưng biết trước kịch bản, Trương Quân biết rõ chỉ cần là người của tộc Uchiha sẽ không có kết cục tốt đẹp. Đang muốn trong đêm trốn đi, nhưng không ngờ lại chậm một bước, bị Itachi chặn đường gϊếŧ chết.

Trương Quân cố gắng ngồi dậy, đi lại trước tấm gương lớn gần đó.

"Quả nhiên, khuôn mặt giống mình như cùng một khuôn vậy, nhưng cảm giác tuổi trẻ thật là kỳ diệu".

Trước khi xuyên đến thế giới Naruto, Trương Quân đã hai bảy tuổi, là nhân viên văn phòng, trong một lần mưa to sấm chớp, cậu không biết có làm gì khiến ông trời nổi giận, một đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống đầu cậu, hoàn thành hai mươi bảy năm sự nghiệp độc thân.

Vốn dĩ khi thấy mình sống lại, lại còn là thế giới Naruto, còn thành công thức tỉnh kỹ năng bá đạo, Trương Quân nghĩ là mình đời muốn đổi rồi.

Hinata không dám mơ tưởng tới, nhưng Yamanaka Ino hay Tenten cũng không tệ, nhưng sống chưa đến hai ngày liền chuyển sinh thêm một lần nữa.

"Tại sao mình lại có thể xuyên qua hai lần như thế? Lẽ nào mình làm nam chính của thời đại này?"

Rất nhanh một khối lượng ký ức khổng lồ truyền vào đại não của Trương Quân. Chính là ký ức của chủ cũ cơ thể này.

Chủ nhân cơ thể này cũng tên là Trương Quân, nhưng năm nay chỉ mới mười sáu tuổi.

...

Hả?

"Cái quái gì vậy, chỉ có bao nhiêu?"

Trương Quân thật muốn bổ não mình ra xem trong đó có chứa chút ký ức nào còn sót lại của chủ cũ cơ thể này hay không.

Hết cách, cậu đành bước ra ngoài nhìn xem thử. Xem có thể thu hoạch được gì hay không. Mở cánh cửa ra, Trương Quân nhìn cảnh vật xung quanh bên ngoài.

Trước mắt kiến trúc nhà chính là thuộc về phong cách thời cổ đại, cột đều làm bằng gỗ to. Sân bên ngoài khá rộng rãi. Ở trước có một cái bàn ghế đá trong rất tinh xảo, kế bên còn có một ao cá nhỏ. Rõ ràng đây có thể là một đình viện kiểu nhỏ.

Nhìn trên người quần áo mình mặc, chính là theo phong cách cổ đại, chất lượng vải cũng rất tốt. Trương Quân đoán rằng "mình" chính là một tên thiếu gia nhà giàu.

Mới bước tới lối ra cửa đình viện, cậu liền thấy một nữ người hầu, muốn tới hỏi thì nữ người hầu hét toán lên

"A, lão gia, phu nhân, thiếu gia tỉnh lại."

Trương Quân hơi sững sờ, rất tốt, quả nhiên mình là một tên thiếu gia, những không hiểu gặp phải chuyện gì mà để "cậu" tu hú chiếm tổ chim khách.

Trương Quân thấy một đôi nam nữ trung niên gấp gáp như chạy án chạy về phía mình. Người đàn ông trung niên kia dáng người hơi mập mạp, trên người mặc quần áo sặc sỡ, ở ngón tay còn đeo nhẫn ngọc.

Còn người phụ nữ dáng người thon thả, nhìn bề ngoài còn rất trẻ, nhưng trên mặt đã ẩn ẩn có vài nếp nhăn.

Cả hai người trên mặt có sự vui sướиɠ, có sự lo lắng, thậm chí người phụ nữ kia trên mặt còn đồn lại vài giọt nước long lanh. Trương Quân đoán đây có lẽ là cha mẹ mình ở thế giới này.

"Trương nhi, Trương nhi, con đã tỉnh lại."

Người phụ nữ kia khi thấy Trương Quân đứng đó liền chạy lại ôm lấy cậu, hai mắt lúc này cũng không kìm được nữa, nước mắt chảy ra như mưa, như đã kìm nén bao lâu nay, bây giờ mới bộc phát.

Người đàn ông kia đứng kế bên không nói lời nào, nhưng trong mắt ông ấy có sự vui mừng khi nhìn thấy cậu.

"Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt".

Trương Quân lúc này bối rối, không biết phải làm sao, dù sao cậu cũng không có phần ký ức của chủ cũ cơ thể này.

Tình huống trước mắt chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ rồi tìm hiểu tình hình thêm, cậu nhanh chóng ôm đầu kêu đau, trong giọng chứa đầy đau khổ nói:

"Vì cái hiện gì hiện tại con chỉ biết tên con, những chuyện còn lại con đều không nhớ?"

Hả?

Người phụ nữ nghe con mình nói như thế thì hơi quay qua chồng mình hỏi:

"Chồng ơi, con nó bị làm sao thế?"

Người trung niên kia cũng chưa từng gặp phải tình huống này.

"Để tôi sai người đi gọi Hồ đại phu tới khám thử xem sao? Thôi để tôi tự đi mời."

Người phụ nữ kia nghe chồng mình nói như thế thì lao lao nước mắt, kéo con mình xuống ghế ngồi xuống, dùng mu bàn tay sờ lên trán con mình, rồi còn nắm hai vai xoay qua xoay lại kiểm tra xem thân thể Trương Quân có làm sao không.

Trương Quân thật là lần đầu cảm nhận được cảm giác này, ở kiếp đầu tiên, cậu chỉ là trẻ mồ côi, sau này lại chưa từng có bạn gái, bệnh tật đều chỉ mình cậu cố gắng gượng qua.

"Mẹ chắc là mẹ của con, mẹ có thể cho con biết tên mẹ cùng cha là gì được không?"

Thấy tên của mẹ cùng cha đều quên, người phụ nữ kia càng thêm đau lòng, nói:

"Mẹ tên Lam Nguyệt, còn cha con tên Trương Sơn."

"Vậy làm sao mà con lại cảm giác toàn thân đau nhứt như thế, lại còn mệt mỏi rất nhiều?"

Lam Nguyệt thở dài một cái, tuy không muốn nhắc lại, nhưng biết đâu điều đó có thể khiến con mình nhắc lại, liền nói rõ:

"Mấy ngày trước, con bị một tên tên là Lâm Phàm, chặn đường ở đầu ngõ đánh con. Nghe nói tên đó thích Mục Dao, mà rõ ràng Mục Dao đã hứa hôn với con rồi nha."

Trương Quân hít sâu vào một hơi khí lạnh, đầu óc ong ong, cái mẹ nó, cái này, cái này tình tiết sao mà cẩu huyết như thế.

"Vậy cái người gọi là Mục Dao kia có thích tên đánh con không?"

Lam Nguyệt mặt bắt đầu hơi phẫn nộ:

"Đương nhiên là không, chỉ là tên đó tự thích Dao nhi mà thôi, bây giờ quan phủ đang truy bắt hắn đây, nghe nói hắn chỉ là một người làm của Mục gia, lại còn cô nhi."

Trương Quân thầm mắng chủ cũ cơ thể này quá yếu, tên Lâm Phàm kia có lẽ chỉ chạc tuổi mười sáu với nhau, không ngờ lại bị đồng lứa đánh đến chết.

Trương Quân bắt đầu đánh giá lại tình hình.

"Theo lời nói của người mẹ này, cô gái gọi là Mục Dao kia rõ ràng không thích tên Lâm Phàm, cũng không có hôn ước gì với hắn, sao không đi đánh Mục Dao đi, đi tìm mình làm cái mẹ gì?

Nhưng cũng là chưa chắc, nếu như Mục Dao cùng Lâm Phàm là đôi bên thích lẫn nhau, nhưng đối với người ngoài che giấu, tình huống này cũng có thể xảy ra rồi nha."

Hai mẹ con nói chuyện một hồi thì Trương Sơn dẫn theo một lão già đi về cùng, trên tay lão còn mang theo một hộp đựng gì đó trong khá nặng.

Lam Nguyệt đứng dậy nói:

"Hồ đại phu, nhờ ông xem xem con trai tôi thế nào?"

Người gọi là Hồ đại phu kia gật đầu một cái, sau đó dùng tay nắm lấy tay Trương Quân bắt mạch hỏi:

"Cậu còn nhớ chuyện gì không?".

Trương Quân chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có một luồng điện chạy khắp người, rất khó diễn tả nó là cảm giác thế nào.

"Không nhớ rõ thưa đại phu."

Hồ đại phu nhắm mắt lại, khoảng năm giây lại bất ngờ mở mắt ra. Trương Quân nhìn trong đôi mắt vị Hồ đại phu này như phát sáng, cậu có cảm giác mọi thứ trong cơ thể của mình đều bị vị đại phu này chiếu rõ.

Trương Sơn an ủi con mình.

"Đừng sợ, đây là bí pháp của Hồ đại phu".