Chương 1: Lần đầu gặp mặt

“Cha…… người nói cái gì……”

Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy nhà họ Lục , bây giờ lại đông nghịt người đứng vậy quanh đó. Lục Bá Lâm hơn 50 tuổi ngồi trên chiếc ghế chính giữa, dường như hai bên tóc mai qua một đêm đã bạc trắng.

“Đây là biện pháp cuối cùng để cứu Lục! Lục Thành, chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn Lục gia đều chết hết sao?”

Người hiện giờ đang nói ra những lời lẽ đó, lại chính là " cha" của hắn.

“Chỉ là kế hoãn binh……” lông mày của Lục Bá Lâm nhíu lại làm cho khuôn mặt trở nên âm u, không rõ đang nghĩ gì, “Sau khi con đi, chúng ta sẽ nghĩ cách để cứu con về nhà.”

Dùng xong thì bỏ.

Lục Bá Lâm lại nói cái gì, giống như gió thổi bên tai, hắn đứng lặng người tại chỗ, sau lưng có mấy chục con mắt nhìn vào như muốn mổ xẻ hắn ra vậy. Hôm qua còn là thiếu gia nhà giàu tiền tiêu như nước, hôm nay đã thành đồ vật dùng để cứu cái nhà này. Chỗ này còn có thể nói được cái gì sao? Hiện giờ hắn chỉ nói một chữ không thôi, chỉ cần liên lụy đến Lục gia ai ai cũng sẽ đều mang dao kề lên cổ hắn giao cho Phó gia.

Hắc bạch lưỡng đạo, đều có quy tắc, ai mà làm trái với quy tắc, đều sẽ bị người đứng đầu trừng trị.

Từ 40 năm trước Nhậm Dũ Khôn chết bất đắc kỳ tử, Phó gia huyết tẩy nhanh chóng ngang hàng với Nhậm gia, đem các khu vực quản lý sát nhập sau đó liền đổi tên “Vực”, từ đây mở ra cục diện mới. Trăm năm cày cấy, trở thành ngọn núi hiểm trở khó đi, mạng lưới quan hệ không ai phá nổi. Tuy là luật bất thành văn, nhưng từ lâu đã coi gia tộc đó trở thành người đứng đầu.

Phó gia không giống với các gia tộc lớn khác trong ngành, việc thay đổi gia chủ không bao giờ được công khai, hành động càng ngày càng thần bí khó lường. Gia chủ đương nhiệm Phó Vân Kỳ trừ mỗi cái tên, rất ít người được tận mắt nhìn thấy người thật, mà thấy được người thật cũng không dám làm lộ ra một chút gì cả. Bởi vậy người khác muốn nịnh bợ mượn sức, cũng thường thường là không có cách gì cả.

Càng thần bí, dư luận suy đoán càng nhiều, tin tức nhỏ lưu truyền ngày càng vang xa. Gần đây nhấn hắn ta có tin đồn là quanh năm mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen được cắt may tinh tế, đầu tiên là thích thưởng trà, hai là thích nuôi chim, và còn mấy thứ đáng sợ hơn, nhưng cũng không biết đó là thật hay giat.

Từ khi Phó Vân Kỳ tiếp nhận vực tới nay, phong cách hành sự rất khác so với cha của hắn, càng thêm khéo léo đưa đẩy lão luyện. Đem cục diện trước sau quản lý tốt, việc nhỏ không đáng nhắc tới cũng không làm khó, rất nhiều chuyện mắt nhắm mắt mở đều có thể qua đi. Mà có 3 điều hắn không thể tha thứ: Thất tín bội nghĩa, lấy oán trả ơn, cùng với việc dùng thủ đoạn gây rối ở biên giới.

Lần này nếu Lục gia nguyện ý thay đổi bằng mọi giá, như vậy phần lễ nhỏ này, hắn liền nhận lấy.

1. Gậy ông đập lưng ông

Hiện tại, không ai mà không biết cái tên Lục Thành này. Con trai độc nhất của Lục gia, 16 tuổi bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc, 18 tuổi chính thức cầm quyền. Thủ đoạn âm độc xảo trá, chẳng những biết cách đùa giỡn mưu quyền, còn biết khống chế dư luận.

Trong giới thương nghiệp Lục Thành giống như một ngôi sao mới nổi, nhiều lần được lên các tạp chí lớn, trở thành tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái. Để có thể trở nên như vậy, trừ bỏ gian trá giảo hoạt cũng không thể không nói đến vẻ bề ngoài đẹp tự nhiên: lông mi hơi hơi rủ xuống khóe mắt sống mũi cao, may là anh ta không thừa hưởng bộ dáng béo ú của Lục Bá Lâm. Cười rộ lên mặt mũi tràn đầy sắc xuân, như ánh mặt trời lung linh, nổi bật áp đảo được hết mấy tiểu minh tinh. Nếu có phong lưu đa tình, dựa vào gương mặt này cũng có thể làm fans si tâm tha thứ.

Hai năm trở lại đây, Lục gia như diều gặp gió, thị trường ngày càng mở rộng. Đầu tiên là thâu tóm cis nghiệp của Lý gia thành công ty con, sau đó đánh bại ông trùm châu báu Vương Hữu Thần, đem Thiên Hưởng đẩy vào đường cùng rồi thu mua lại thành công ty con.

Năm ngoái Lục gia cùng bạch gia đính hôn, trưởng nữ Bạch Tân dáng vẻ điềm đạm nhẹ nhàng, xứng đôi cùng với Lục Thành cũng coi như là môn đăng hộ đối. Nhưng không đến nửa năm, Bạch gia vì bị nghi ngờ có phạm tội có liên quan đến việc rửa tiền, họa vô đơn chí: có tin đồn Bạch Tân lén lút không biết kiềm chế bản thân, bị người ta tuôn ra những bức ảnh ở cùng nhiều nam nhân ăn chơi, hôn ước tự nhiên lập tức bị giải trừ.

Vốn tưởng rằng thời tới vận mệnh tốt nhưng không ngờ rằng, lại tính nhầm đi sai một nước cờ, không thể không bị xử phatk. Trước nay đối với việc Lục gia rêu rao Phó Vân Kỳ không quan tâm lắm, đột nhiên muốn thanh toán nợ mới cũ một lượt. Phong vân gợn sóng, mặt tối không còn đến 1 phần tư thế lực, ngoài sáng chỉ còn một đống cổ phiếu rớt giá trầm trọng.

Thắng làm vua thua làm giặc. Dù sao cũng giống như 108 vị Lương Sơn.

Lục Thành lại trợn mắt, chỉ cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, không có chỗ nào là không đau cả. Nỗ lực né, chỉ càng làm đau đớn hơn ——

Này không phải là đại sảnh quen thuộc của Lục gia.

Đây là địa bàn của Phó gia.

Phía dưới đầu gối mang theo một mùi gỗ thoang thoảng sàn nhà lạnh và cứng cùng với đoạn dây thừng trên cổ tay thô ráp làm hắn nháy mắt rùng mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Gáy cùng với đôi tay và đầu gối trói buộc, hắn hiện tại bị ép quỳ ở tư thế gập người 90 độ, căn bản là không thể nâng eo thẳng dậy.

Đầu đau muốn nứt ra, mơ mơ hồ hồ nhớ tới…… Ngày hôm qua đang muốn trở về phòng, đi lên cầu thang được một nửa rồi liền hôn mê bất tỉnh. A, chắc là sợ hắn tự sát hoặc là chạy trốn, sợ hắn không toàn thây để đem tới Phó gia được. Hắn thật muốn cười to, nhưng trong lòng dần nguội lạnh. Người cùng trong một gia tộc, đối đầu với nhau, chân chính để làm ra sự vừa hài hước vừa vô lý.

Trong mắt Lục Thành hiện lên vẻ hung ác: Ai sợ đều có thể tự sát, nhưng riếng Lục Thành hắn sẽ không! Liền tính khom lưng uốn gối, chỉ có tồn tại, mới có thể có cơ hội báo thù rửa hận.

Dù vậy chật vật quỳ, hắn vẫn luôn tính kế. Bốn phía yên tĩnh hết mức, chắc là đang ở trong phòng nào đó, chứ không phải là ở đại sảnh của Phó gia. Cũng đúng thôi, không phải là “Khách”, lại bị trói tới đây có ý đồ gì hắn cũng không thể hiểu nổi.

Có phải là do…… nơi nào làm sai hay làm tức giận vị gia chủ thần thần bí bí này này?

—— không có khả năng.

Ngày thường hành sự ngông cuồng, nhưng cùng Phó gia nước giếng không phạm nước sông, cũng không có ai dám mạo phạm đến Diêm Vương này.

Nghĩ đến Phó Vân Kỳ, trong đầu lại hiện ra những tin đồn. Uống trà nuôi chim—— khéo léo đưa đẩy giống y hệt mấy gã trung niên béo ú. “Giả làm độc tài” không hạ thủ yên lặng không một tiếng động, nếu ra mặt đao đao kiếm kiếm. Phàm là rơi xuống Phó gia, đến nay không có một cái có thể may mắn chạy thoát……

“Thiếu chủ.”

Đang tự hỏi chính mình, đột nhiên nghe được sau lưng có một giọng nói. Thì ra là căn phòng này còn có người khác…… Làm sao mà lại không chút nào mà phát hiện .

Nghĩ đến Phó Vân Kỳ, không khỏi khẩn trương.

“tên là gì?”

Lục Thành sửng sốt. Giấy trắng mực đen muốn đổi Lục gia để lấy hắn, sao có thể không biết tên của hắn?

…… Lại huống chi hiện tại có ai còn không biết hắn?

“Bốp!”

“A……!”

Trên mông bỗng nhiên đau đớn liên lụy đến cơ bắp bị trói đã lâu, làm Lục Thành đột nhiên không kịp phòng ngừa rêи ɾỉ ra tiếng.

Này…… Đây là bị đánh mông?!

“Tên gì?” Tựa hồ so vừa rồi càng không vui hỏi chuyện, làm Lục Thành phục hồi lại tinh thần.

“…… Lục Thành.”

“Mùi vị bị phản bội…… Như thế nào?”

Vừa nãy còn chưa phản ứng lại, hiện tại cảm nhận được trên sống lưng nhẹ nhàng có một vật cứng rắn lạnh lẽo, Lục Thành đột nhiên ý thức được đây là một cái thước dài.

Từ chỗ thước truyền tới, mỗi chỗ da thịt dưới lớp áo sơmi mỏng đều run rẩy.

“Chân thành sở đến, sắt đá cũng mòn. Thứ tốt như thế, dùng ở trên người của cậu thật đúng là đáng tiếc.” Môi mỏng nói một tiếng như có như không âm thanh trầm bổng, âm thanh trầm được Lục Thành nghe đến phảng phất như băng giá.

Lục Thành á khẩu không trả lời được, đối phương đảo cũng không có ở chờ mong hắn trả lời dường như tiếp tục đi xuống, “Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ có một thân phận: Ta cẩu.”

……!!! Lục Thành trong lòng cả kinh. Lời nói còn chưa nói ra đã bị đánh mông, lúc này lại đang nói cái gì nói chuyện không đâu nói…… Này chẳng lẽ chính là trung niên nam nhân cấp thấp thú vị?

“Bang!”

“hự...” Lần này càng thêm tàn nhẫn, đạp chúng chỗ sinh sôi nảy nở. Lục Thành tuy là có chuẩn bị tâm lý, vẫn là bị đau đén mức quặn lên, gắt gao cắn môi. Không nghĩ tới Diêm Vương Phó Vân Kỳ này so với biếи ŧɦái còn lợi hại hơn.

“sao không trả lời?”

Xem ra không có khả năng toàn thân mà lui, dứt khoát bất chấp tất cả, “…… Ngươi mẹ nó đừng có mà mơ tưởng! Ta xem ngươi chắc là đầu óc bị hỏng, khó trách không được gặp người, nguyên lai là…… Ách!!”

Bị giày da hung hăng đạp lên yết hầu, Lục Thành liền bị gạt ngã xuống, nổi lên một tầng nước mắt, không thể nói được gì chỉ ậm ừ trong họng. Nhìn người đang dẫm lên bản thân lại tự nhiên quên mất bản thân đang định làm gì liền nhớ tới tin đồn: người này giống với những lời đồn bên ngoài mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen như mực, viền ngoài được khâu bằng chỉ vàng tinh tế. Khuôn mặt thon dài mà hai bên mắt sâu hun hút, sống mũi cao thẳng —— ngũ quan như được điêu khắc từ ngọc thạch mà ra, góc cạnh rõ ràng, quanh thân tản khí thế áp bách khó mà có thể thừa nhận…… người này làm gì giống với gã trung niên bụng phệ?!

Đôi môi ưu nhã đạm bạc, nói ra những lời làm Lục Thành không khỏi rét run:

“Vừa đến, con chó nhỏ không quen với phép tắc là điều không thể tránh khỏi, quy củ ta sẽ chậm rãi dạy dỗ.”

“Chỉ là ở bên ngoài đã lâu rồi khó tránh khỏi việc dơ bẩn…… Chu Hằng, đi đem hắn tắm rửa sạch sẽ.”