Chương 1

Trên vách núi gió bay phần phật, phía dưới là vực sâu không đáy.

Trong lúc hỗn loạn, Úc Yên nghe được một âm thanh kinh miệt, làm trái tim cậu không biết vì sao co rút đau đớn.

"Ngươi sẽ nhảy thật sao? Sẽ không chỉ làm bộ dáng đáng thương thu hút sự đồng tình đi? Thật là ti tiên, đáng tiếc các vị đạo quân đều bận rộn hỏi han ân cần với Linh Gia chân nhân, căn bản không rảnh tới xem ngươi làm bộ làm tịch."

Úc Yên: "???" Từ đâu chui ra một tên ngốc xúi giục người khác nhảy vực, phía dưới rất sâu nha.

Mấy ngày trước, chủ nhân của thanh âm này vẫn còn yêu kiều mà gọi cậu là Úc Yên đạo quân, hy vộng cậu nói vài lời hay với Viêm Thiệu Tông chưởng ấn - Cô Huyền Triệt.

Tiếp theo là một giọng nữ thanh lãnh: "Úc Yên, ngươi đừng cho rằng ca ca ta sẽ để ý đến ngươi. Thật sự nghĩ mình là Linh Gia sao?"

Nàng là muội muội của công chính Cô Huyền Triệt - Cô Huyền Lăng, từ trước đến nay nàng luôn kinh thường Úc Uyên dựa vào bề ngoài mà nơi nơi chiếm hết sự nổi bật.

Nhưng nàng cũng không hận cậu đến mức mong đối phương chết nên bắt đầu khuyên nhủ: "Nếu ta là ngươi, ta liền nhân cơ hội này mà rời xa chốn đô thị thị phi này, chứ không phải ở chỗ này một hai khóc lóc đòi thắt cổ, làm như vậy chỉ khiến người ta chán ghét hơn thôi. Mặc kệ ngươi có tin hay không, Thiên Cơ môn Hạo Trinh hay Lạc Hà Phong Thẩm Liêm đều không để ý sống chết của ngươi."

Úc Yên chỉ là một thế thân, không xứng so với thiên tài kiếm tu làm Tam Giới kinh diễm Linh Gia chân nhân. Ngoại trừ bộ dáng có phần tương tự, cậu chẳng còn điểm nào giống với hắn cả.

Lúc này, bánh bao(?) Úc Yên rốt cuộc đã nhận ra có cái gì đó không đúng.

Úc Yên từng thấy ở trong tiểu thuyết những cái tên này, Hạo Trinh cũng vậy, Thẩm Liêm Qua cũng thế.

Úc Yên: Đờ phắt.

"Nếu ngươi không tin hiện tại ta liền truyền âm cho bọn họ, xem có ai để ý đến ngươi không?" Cô Hồng Lăng cho rằng đồ ngốc Úc Yên cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ, vì thế thật sự truyền âm cho Cô Huyền Triệt: "Đại ca, Úc Uyên muốn tìm chết, hy vọng ngươi cũng tới một chuyến."

Úc Yên cuối cùng cũng hiểu tình huống trước mắt, cậu xác định mình đã xuyên vào tiểu thuyết tu chân, làm nam phụ não tàn lên sân khấu mười chương đã chết.

Đối diện với nữ tu sĩ liên tục truyền âm cho những người khác, kết quả là gì Úc yên đã rất rõ ràng.

Thiên Cơ môn thiếu chủ - Hạo Trinh: "Tùy hắn."

Viêm Thiên tông chưởng ấn: "Lừa thiên hạ thôi."

Lạc Hà Phong đại sư huynh: "Hắn không dám."

Những người ở đây đều vội vàng lấy lòng thiên tài Tam Giới Linh Gia chân nhân, can bản không rảnh để ý tới Úc Yên.

Vì đã xem qua tiểu thuyết nên Úc Uyên rất rõ ràng. Bao gồm trước kia, những người này chỉ là muốn trêu đùa "cậu" một chút, vốn dĩ không tôn trọng "cậu".

Úc Yên hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn vì cậu là một người trong sạch, nếu không cậu sẽ ngại dơ.

Xuyên thành nhân vậy bỉ ổi, còn có đường ư?

Đương nhiên là có.

Úc yên rũ mắt nhìn đáy vực, thật sự là sâu không thấy đáy khiến người ta sơ hãi. Nhưng cậu biết nhảy xuống cũng không có chết vì phía dưới có một cái hồ, bới theo nước sông là có thể tới một hang động đá vôi.

Cơ duyên lớn nhất trong quyển sách ở nơi đó.

Vốn dĩ cái này là cơ duyên của vai chính Linh Gia sau khi trọng sinh, nhưng mà ngại quá, hí hí. Úc Uyên không chút hoang mang mà bày ra một gương mặt chán đời, dùng đuôi mắt liếc Cố Hồng Lăng rồi nói: "Ta nói các ngươi có tự mình đa tình quá không? Lần này bổn đạo quân rời đi chẳng qua là khinh thường tiếp xúc cùng với tục nhân, ta cảm thấy chính mình bị mấy thứ này làm dơ, hiểu không?"

Người đứng vây xem bên vách núi sôi nổi trừng lớn mắt, bao cỏ này đang nới cái gì!? Úc Yên: "Nếu có thể trở lại, ta không muốn những yêu ma quỷ quái dối trá biết ta, ta muốn trong sạch."

Nói xong, Úc yên cùng với một thân hồng y ngã xuống đấy vực.