Chương 1: Đãi gả Manh Nữ

A Lục bẩm sinh có tật ở mắt, khi nhỏ đã không nhìn thấy đồ vật, phụ mẫu trong nhà khắp nơi tìm thầy thuốc hỏi khám, tiền tiêu không ít, chạy chữa nhiều nơi, ăn không ít thuốc nhưng vẫn không thể nào thấy tốt được.

Quanh năm suốt tháng như ấm sắc thuốc, nhưng lại dưỡng ra một mỹ nhân ốm yếu xinh đẹp.

Này A Lục rốt cuộc xinh đẹp tới mức nào?

Ở Lê Thành truyền nhau một câu đồng dao, nói Tái phủ có một vị tiên tử nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn sánh ngang Đại Ngọc, da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng động lòng người, một cái nhăn mày hay một nụ cười khẽ của nàng đều lay động lòng người. Người ta đồn rằng, nàng vì phạm phải quy củ trời cao nên bị đánh hạ phàm tới chịu kiếp tiên tử, nên mới có thể xinh đẹp không gì sánh nổi.

Lê Thành Tái phủ có ba bảo vật. Một là Tái phủ phu nhân chính là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cầm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm miễn tử kim bài bảo toàn mệnh của cả nhà. Hai là Đại công tử Tái Trung anh dũng, hộ giá có công được Thánh Thượng khâm điểm làm hộ vệ bên người có thể tự do xuất nhập cung, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Cuối cùng là Tái phủ tiểu thư Tái Lục Oánh, nhũ danh A Lục, tuy rằng thân thể gầy yếu, nhưng lại có nhan sắc hại nước hại dân. Tuy mắt nàng mù, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Tái lão gia tự tin với nhan sắc ấy ai dám khinh nhờn.

Tái lão gia từng lớn giọng tuyên bố, ai tới cửa cầu cưới A Lục thì phải cho nàng được vị trí chính thê, con nàng phải là con dòng chính, nếu không thì khỏi cần bàn.

Đã từng có công tử gia đình giàu có tới chùa dâng hương cầu thi cử, bất ngờ gặp phải A Lục cũng đi dâng hương, một trận gió thổi qua thổi bay khăn che mặt của nàng, nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ sau tấm khăn ấy, hắn lâm vào tương tư không thể nào kiềm chế được.

Trước cửa Phật thề nguyền, tuyên bố ra ngoài muốn cưới nàng làm chính thê. Nhưng người nhà lại ngăn trở khiến hắn mang hận ý nhảy núi bỏ mình khi mới 18 tuổi, khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chuyện này làm thanh danh A Lục chấn động, vô số nam tử rủ nhau bò tường xem trộm nàng, khi đi thì hứng thú, khi về thì mê đắm. Rất nhiều nam tử đều nhận xét nàng đẹp thì đẹp đó, tiếc là trời cao đố hận hồng nhan. A Lục từ nhỏ đã như cái ấm sắc thuốc, dược nào cũng ba phần là độc, tật ở mắt vẫn chưa trị được thì đã tước đoạt quyền làm mẹ của nàng. Mọi người đều biết nàng xinh đẹp, nhưng lại là thạch nữ, đây chính là bi kịch của nàng.

Dẫu có nhiều nam nhân có tâm cưới nàng, nhưng lại không lay chuyển được quan niệm nối dõi tông đường. Chàng công tử kia cũng vì cha mẹ có chết cũng không đồng ý, nên mới quay đầu tự vẫn lâm vào kết cục mọi người thổn thức.

Có tiền lệ mọi người liền bình tĩnh rất nhiều, sau khi thần hồn điên đảo tỉnh táo lại, các nam tử đều than một tiếng vận mệnh trêu người, cuối cùng đem nhan sắc tuyệt thế khuynh thành này ẩn sâu vào lòng, vùi lấp quên đi.

Vốn với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nàng nên sớm tìm được người bên gối lại bởi việc sinh con mà không cách nào vượt qua.

Vị trí chính thê thì không dễ kiếm, mà làm thϊếp Tái lão gia lại không bằng lòng, việc càng thêm khó.

Tái phủ cũng là gia môn hiển hách, không phải ai cũng với tới. Có thể với tới là các công tử không phú cũng quý, mà họ lại có gia phong nghiêm ngặt, không chấp nhận nổi việc bất hiếu không con nối dòng. Chẳng ai dám cưới nàng cả….