Chương 1

Mùa xuân tại Heian một mảnh im lặng đến tột cùng….

“A a a a a a a a a a! A, a ba!!”

Thôi được rồi. Trừ bỏ liêu Hắc Nguyệt trong lời đồn… (Lờ: Chowphee khung chó mực trong truyền thuyết =)))

“Làm sao vậy? Tể Tể! Ba tới đây, tới ngay đây!”

Nghe được tiếng kêu của Yêu Hồ, Seimei buông lá bùa trong tay nhanh như gió chạy tới phòng của con trai, kết quả còn chưa vào phòng đã thấy một bộ bạch y rơi xuống đầu.

Cố gắng giãy giụa, Seimei nghe được một âm thanh từ tính hết sức quen thuộc…

“Trước hết đem quần áo mặc vào đi đã.” Một trận gió thổi bay, bộ nội sam không lệch đi đâu được tròng lên người Yêu Hồ.

Tất cả chỉ trong một nốt nhạc, Yêu Hồ quên cả trừng mắt, tới lúc phản ứng được thì nhanh chóng mặc quần áo rồi nhảy ra sau lưng Seimei trốn.

“A ba! Thằng biếи ŧɦái này là ai?!”

Seimei vừa thoát khỏi trói buộc cũng hoảng sợ, nhìn nhìn Yêu Hồ rồi lại quay sang nhìn Đại Thiên Cẩu, không biết nên mở miệng thế nào trong tình huống khó xử này cơ mà, khá là tốt nha…

“Tể Tể à, vị này là Đại Thiên Cẩu đại nhân nhà cách vách. Vài ngày nữa a ba muốn tham gia thi đấu ở đại hội cho nên mời hắn tới nhà chúng ta chăm sóc một đoạn thời gian. Các ngươi… Ở chung với nhau thật tốt nha.”

Yêu Hồ nghe được cả người liền chấn động, khuôn mặt tràn ngập sự khó hiểu nhìn Seimei “Hắn, hắn, hắn, hắn phải ở lại nhà chúng ta?!”

“Không thể được, hắn vừa nhìn trộm lúc ta tắm rửa! Vừa nhìn đã biết không phải hạng người đứng đắn rồi!”

Seimei cũng đần cả người, quay lại nhìn khuôn mặt đầy chính nghĩa của Đại Thiên Cẩu, cuối cùng nuốt nước miếng quay đầu, không dám đem mấy lời chất vấn nói ra. Vị a ba trong đầu nghĩ thầm: Đại Thiên Cẩu này lãnh đạm có tiếng, làm sao người ta có thể làm ra cái hành động đáng xấu hổ như nhìn trộm lúc Tể Tể tắm rửa. (Lờ: Ơ kìa…)

Nhưng bên kia Yêu Hồ còn đang tức giận trừng mắt với Đại Thiên Cẩu, Seimei xấu hổ bị kẹp ở giữa, không biết nên xoa dịu hai bên như thế nào. Cuối cùng thấy cũng sắp hết ngày, liền túm cả hai vào phòng của Yêu Hồ.Trên bàn vuông bày trà ngon Seimei thường uống, Đại Thiên Cẩu cùng Seimei ngồi đối diện nhau, Yêu Hồ ngồi cạnh Seimei thỉnh thoảng hung hăng trừng mắt một cái.

Đại Thiên Cẩu không để ý, trên mặt từ đầu tới cuối không gợn một tia cảm xúc, hướng Seimei tạ ơn sau đó còn bưng chén trà lên thưởng thức.

Seimei bị kẹp ở giữa, ngượng ngùng mở miệng:

“Đại Thiên Cẩu, cảm tạ ngươi có thể tới nhà nhỏ của chúng ta….. Ha ha, Tể Tể bị ta nuông chiều, người đừng để ý.”

“Ba!” Một bên Yêu Hồ tưởng a ba sẽ giúp mình giáo huấn tên kia một trận, không nghĩ tới kết quả lại trở thành thế này, nhất thời có chút ủy khuất đứng lên “Rõ ràng hắn mới là kẻ có lỗi, a ba còn quay ra nói con…!”

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ cụp xuống của Yêu Hồ, Seimei nhất thời không đành lòng đứng lên, muốn tiến tới an ủi vài câu chợt nghe người đối diện lên tiếng:

“Việc này không trách Yêu Hồ được, là ta đường đột.”

Seimei nửa ngày không nặn ra phản ứng, Đại Thiên Cẩu nói tiếp:

“Ta vốn muốn tới chào hỏi trước, kết quả vừa vào đã thấy hương mật đào. Trong lòng ta ngập tràn tò mò thế nào mới đầu xuân đã có mật đào liền đi tìm không nghĩ lại quấy rầy Yêu Hồ đang tắm rửa, thật có lỗi.”

“Mật đào? Cái gì mật đào?” Seimei nghi hoặc đứng lên, hoàn toàn không chú ý tới con trai bên cạnh đã muốn đỏ mặt. Liêu nhà chúng ta không có cây đào, như thế nào lại có hương mật đào?

Đại Thiên Cẩu dừng một chút, không biết nên trả lời như thế nào. Yêu Hồ ở bên cạnh cũng cúi đầu không nói lời nào.

Seimei càng thêm nghi hoặc, càng không ngừng truy vấn Đại Thiên Cẩu, cuối cùng Yêu Hồ không nhịn được nữa kéo a ba mình lại:

“Ba….. Tiểu sinh sắp trưởng thành…..”

Seimei càng bán tín bán nghi: “A? Trưởng thành làm sao vậy?”

Sắc mặt Yêu Hồ dần trở nên khó xem, a ba thế nào lại dốt vậy chứ: “Trưởng thành…. Con còn phân chia tính nữa…”

Seimei dần hiểu được, ánh mắt thân thiết nhìn Yêu Hồ: “Tể Tể, thân thể con thế nào? Có hay không cảm thấy khó chịu? Con đừng lo lắng, dù con có là Nguyên khải, là Linh trung hay thậm chí con có là Thiếu dương đi chăng nữa, a ba cũng không ghét bỏ con. Con vĩnh viễn là thức thần tốt nhất của a ba.”

“A ba…” Thanh âm Yêu Hồ có chút run rẩy, ánh mắt trong suốt nhìn Seimei.

Đại Thiên Cẩu đối diện không nghĩ tới mình cứ như vậy bị xem nhẹ, không nhịn xuống “khụ” một tiếng.

“Yêu Hồ khí tức có chút đậm, phỏng chừng không tới một tháng sẽ trưởng thành.”

Seimei đăm chiêu gật đầu, thức thần mới trưởng thành hết sức yếu ớt, phải có người bảo hộ mới được nha, hmmm… Ngày hôm đó thật không đúng dịp, đại hội trăm triệu lần không thể bỏ….

Nghĩ nghĩ một hồi, Seimei đưa mắt liếc nhìn Đại Thiên Cẩu, còn chưa mở miệng thỉnh cầu người đối diện đã lên tiếng:

“Xin yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi trông coi nhà cửa, nhất định không có chút sai sót nào.” (Lờ: Hmmmmm….)

Yêu Hồ nghe hiểu hắn đã đáp ứng chiếu cố mình, khinh thường hừ nhẹ. Seimei không để ý con trai, liên tục cảm ơn Đại Thiên Cẩu, lôi kéo hắn giới thiệu tình hình hiện tại trong liêu.

Yêu Hồ nhàm chán, phủ thêm áo ngoài đi trong viện tản bộ.

Gió đầu xuân còn mang theo cảm giác mát nhẹ, thổi trên mặt hơi ngứa ngứa nhưng thực thoải mái. Yêu Hồ miễn cưỡng ngồi dưới tàng cây anh đào, ngẩng đầu lên liền thấy những đóa hoa có bao nhiêu nhỏ bé, nụ hoa xinh xắn mang theo sắc hồng nhạt giống như nhịn không được phải thò ra giống nhau.

Yêu Hồ ngắm nhìn có chút ngây người, suy nghĩ vẩn vơ bay lên chín tầng mây.

“Hương mật đào à, không nghe được thì cũng không biết đâu…”