Chương 1: Trêu Chọc

Ánh mặt trời vừa lên cao, trong lớp học im lặng như tờ, chỉ có âm thanh xột xoạt của ngòi viết trên giấy.

Giáo viên tiếng Anh có việc bận đột xuất nên thành tiết tự học.

Dụ Hoan cúi đầu nhắn We Chat, không thấy chủ nhiệm lớp đang bước gần tới chỗ mình, bạn ngồi kế bên muốn nhắc nhở, ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp nhìn tới mà chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Đưa di dộng cho thầy.”

Thanh âm trầm thấp vang trên đỉnh đầu, Dụ Hoan đang gõ dở dang, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt.

Người đàn ông cao lớn, mặt không biểu cảm, ánh mắt sau gọng kính không gợn cảm xúc nhưng Dụ Hoan biết anh ta đang nổi giận.

Ngoan ngoãn đưa điện thoại vào tay anh ta, Dụ Hoan nhấp môi rồi lại thôi.

Phương Hoành Bác đẩy đẩy gọng kính xoay người rời đi vì còn có việc chưa xử lý xong.

Bạn học trong lớp xì xầm với nhau, Dụ Hoan chán nản, rủ mắt viết nguệch ngoạc lên bài tập toán.

“Hoan Hoan, xin lỗi, Diêm Vương tới nên tớ không làm gì được.”

Bạn ngồi cùng bàn tỏ vẻ nhận lỗi, Dụ Hoan lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao, không trách bà được.”

Đến giờ giải lao, Dụ Hoan tới phòng giáo viên, gõ cửa.

“Mời vào.”

Phương Hoành Bác đang làm việc, nghe tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu.

Dụ Hoan bước vào thuận tay đóng cửa, đi đến bàn làm việc của anh ta.

Phương Hoành Bác ngẩng đầu nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Dụ Hoan nhìn anh ta: “Thầy cho em xin lại điện thoại được không?”

Phương Hoành Bác nhướng mày, trực tiếp từ chối: “Không được. Dạo này thành tích của em tụt xuống, trước luôn nằm trong hạng năm, bài thi thử gần đây nhất rớt xuống hạng mười tám, gọi phụ huynh đến trường đi.”

Dụ Hoan nhìn anh hỏi lại một lần nữa: “Thầy cho em xin lại điện thoại được không? Em cam đoan lần sau thi tốt ạ.”

Phương Hoành Bác có biệt danh chủ nhiệm lớp Diêm Vương, không ăn mềm cũng không ăn cứng, có khá nhiều học sinh cá biệt đều bị anh ta thuần phục, cớ sao vì cô mà phá lệ.

Quả nhiên, anh ta lại từ chối: “Không được, về lớp đi.”

Nói xong, anh ta tiếp tục cúi đầu làm việc, Dụ Hoan vẫn đứng đó, anh ta cau mày vừa định lên tiếng thì thấy từng nút áo đồng phục mở dần ra.

Bộ ngực sữa trắng nõn, yêu kiều lấp ló được chiếc áo ngực hồng nhạt nâng đỡ.

Phương Hoành Bác sửng sốt, đem bút đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ quát: “Dụ Hoan, em đang làm cái trò gì vậy!”

Dụ Hoan nhìn anh ta tức giận, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cười, vốn có nét tinh xảo càng khiến người ta xiêu lòng.

Cô không nói chuyện, ngược lại vòng qua bàn làm việc bổ nhào vào l*иg ngực trong ánh mắt khϊếp sợ của anh ta.

Phương Hoành Bác theo bản năng muốn đẩy cô ra, Dụ Hoan lại gắt gao mà ôm cổ không buông.

Cánh môi mềm mại của thiếu nữ kề sát bên tai, nhẹ giọng nỉ non: “Thầy ơi, em muốn, chiều em đi.”

Hơi thở nhẹ nhè ở vành tai, lúc có lúc không gây ngứa, một trận dòng điện tê dại len lỏi vào cơ thể, mùi hương của thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi, hạ thân của Phương Hoành Bác từ từ thức tỉnh.

“Dụ Hoan, em thật ấu trĩ.”

Phương Hoành Bác dùng sức đẩy cô ra, Dụ Hoan té ngã, bộ ngực trắng nõn cũng lắc lư theo ngay trước mắt, anh mất tự nhiên dời tầm mắt, cau mày khó chịu.

Anh ta không hiểu sao Dụ Hoan lại như vậy, thường ngày con bé rất lạnh lùng cao ngạo, sao nay tự nhiên lại như vậy?