Chương 10.1: Bổn phận

“Nếu mệt thì tắm rửa nghỉ ngơi đi, chỗ ngủ của em đã dọn xong, ở phía trong cùng của tầng hai.” Giọng nói đột ngột của Mâu Hành thu hút sự chú ý của những người khác, họ quay sang nhìn Tập Nhã.

Đột nhiên bị nhắc tới, Tập Nhã lập tức đứng lên. Từ trước đến nay chưa từng có ai để ý đến cô, bây giờ một lúc bị nhiều người như vậy chú ý, Tập Nhã có chút khó xử. Cô nhanh chóng lấy đồ dùng vệ sinh trong balo rồi bước vào phòng tắm.

"Lão đại, sao lại để cô ta ngủ bên cạnh tôi. Nếu cô ta bốc mùi khiến tôi mất ngủ thì sao? Lỡ tôi ngủ gặp ác mộng thì sao? Tôi không biết! Tôi muốn đổi chỗ ngủ!" Du Viêm Hiên lập tức phản đối.

“Tùy cậu. Em ấy không có dị năng. Không ngủ trong đấy thì ngủ ở đâu. Để cho em ấy ở bên ngoài chờ cậu tới đá đi à!”

Hiệu quả cách âm của phòng tắm kém đến mức Tập Nhã có thể nghe thấy rõ tâm trạng thất thường trong lời nói của họ. Cô đương nhiên biết mình bị khinh thường. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao thì ý kiến

của họ cũng không liên quan gì đến cô, miễn cô làm tròn bổn phận của mình, không để họ vứt bỏ cô là đủ! Sau tất cả! Còn sống mới quan trọng!

Không gian phòng tắm tuy nhỏ nhưng có đủ mọi thứ. Không chỉ có bồn rửa mặt mà còn có buồng tắm, thậm chí có cả bồn cầu để bài tiết. Có thể thấy rằng những người đàn ông này đều là những người đã thích nghi tốt với tận thế.

Tập Nhã mở nước bắt đầu tắm rửa sạch sẽ. Không thể tưởng tượng được rằng nước chảy ra vẫn còn lạnh thấu xương giữa cái nóng mùa hè. Cái lạnh xuyên qua da thịt cô đến tận xương cốt khiến Tập Nhã rùng mình. Cô thậm chí còn có thể thở ra khói.

Nhưng Tập Nhã vẫn chịu đựng tắm rửa sạch sẽ, không thể hiện cho họ thấy bất kì điều gì bất mãn.

Sau khi thân thể đỡ lạnh, Tập Nhã mới mở cửa bước ra. Cô gật đầu chào mọi người rồi bước lên cầu thang đến tầng hai.

Không gian trên tầng hai rất nhỏ. Đến vóc dáng của Tập Nhã cũng phải hơi cúi đầu, nói gì đến mấy người cao to như núi kia. Trời còn chưa tối, Tập Nhã lại gần như không thể nhìn thấy gì, ngoại trừ bộ chăn ga gối đệm để trên đất.

Khi vừa bước vào không gian này, một mùi đàn ông nồng nặc xộc vào mũi, nồng nặc đến mức khiến mũi của Tập Nhã ngứa ngáy, còn kèm theo cả mùi mồ hôi. Nhưng theo quan điểm của Tập Nhã, một đám đàn ông sống cùng nhau, mà ở đó chỉ có mùi mồ hôi đã là điều không thể tin được.

Bảy chiếc đệm được trải trên mặt đất chỉ cách nhau một đoạn ngắn. Để đến được nơi trong cùng, Tập Nhã tháo giày khỏi đôi chân mới rửa của mình, cất vào một góc, đi chân trần vào bên trong. Đệm chăn vẫn còn rất mới, cô không muốn làm bẩn chúng. Tập Nhã cởϊ áσ khoác bên ngoài xong liền chui ngay vào chăn bông mềm mại.

Đây là lần đầu tiên cô được ngủ trên một chiếc đệm êm ái như vậy, cùng với sự rung chuyển nhẹ của chiếc xe giống như một chiếc nôi, Tập Nhã dần dần nhắm mắt lại.

Lúc đó đã là đêm khuya, Du Viêm Hiên là người đầu tiên đi lên. Với dị năng hệ điện của mình, tầm nhìn của anh trong bóng tối đã vượt xa tầm nhìn của người khác.

Du Viêm Hiên liếc nhìn đôi giày rách nát bên cạnh, cởi dép đi về phía Tập Nhã đang ngủ say.

Lúc này, Tập Nhã đã quấn trong chăn bông thành một con sâu ngủ. Mái tóc khô xơ khó coi che khuất khuôn mặt, nhưng có thể thấy rõ khóe miệng đang nhướng lên thành hình vòng cung. Như thể cô đang mơ một giấc mơ ngọt ngào nào đó, rất yên tĩnh nhẹ nhàng.

“Thật sự không biết con nhỏ hôi hám này là có trái tim rộng lượng hay đã tự hiểu rõ.” Thật ra, sau khi Du Viêm Hiên đến gần Tập Nhã. Anh đã không còn ngửi thấy mùi hôi thối lúc trước của cô, thay vào đó là mùi của xà phòng rẻ tiền trộn lẫn với hương vị của con gái.