Chương 12.1: Bắn chết

Mà lúc này, cơ thể Tập Nhã run rẩy chui vào chăn bông, cô trong chăn bông ấm áp đang từ từ sưởi ấm cơ thể mình mà ngủ thϊếp đi. Đâu biết rằng bản thân trong miệng bọn đàn ông kia bị nói đến hăng hái thế nào.

Hôm sau.

Ngoại trừ đêm đầu tiên mất ngủ. Những ngày sau đó, Tập Nhã luôn là người đầu tiên chui ra khỏi chăn để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

“Hôm nay là sandwich phải không?” Câu hỏi đột ngột từ phía sau khiến Tập Nhã giật nảy người.

"Xin lỗi. " Dường như không nghĩ rằng Tập Nhã dễ bị giật mình đến vậy.

Khi Tập Nhã quay đầu lại, điều đầu tiên cô chú ý đến chính là mái tóc vàng óng ả. Sau đó là một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng.

Tập Nhã không thể định nghĩa rõ từ đẹp trai. Nhưng cô cảm thấy người đàn ông trước mặt đang tỏa sáng rực rỡ.

“Không sao.” Tập Nhã lắc đầu, tiếp tục cắt các món ăn phụ trên tay. Cô cần cố gắng hoàn thành trước khi mọi người thức dậy. Dù sao họ cũng là một đội dị năng giả có sức ăn đáng kinh ngạc.

“Kỹ thuật dùng dao của em cũng rất tốt. Là học từ chị gái sao? ” Cố Trạch nghiêng người sang một bên, khen ngợi Tập Nhã.

“Đúng vậy. Chị gái của tôi nấu ăn rất ngon.” Tập Nhã một bên trả lời, một bên vẫn không ngừng thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi. Cô ấy dường như đã quá quen thuộc với căn bếp nhỏ bé này.

"Vậy thì em có học được món tủ nào chưa? Không biết bọn anh có may mắn được ăn thử không nhỉ?

"Tôi không có món tủ nào. Trước đây, căn cứ có giới hạn về nguyên liệu. Chị gái tôi không thể dạy nó mặc dù chị ấy cũng rất muốn." Cố Trạch rất giỏi trong việc dẫn dắt chủ đề. Tập Nhã vì thế cũng vô thức nói rất nhiều.

“Cái này nhìn rất ngon, anh có thể ăn thử được không?” Tập Nhã nhìn mấy quả cà chua nhỏ mình đang rửa, gật đầu rồi đưa cho Cố Trạch.

“Anh vẫn chưa đánh răng.” Cố Trạch vô tội mở to mắt, há há miệng.

Này có chút không hợp lý. Nhưng Tập Nhã đương nhiên lại không chú ý tới, dường như cô chỉ xem là một việc nhỏ không đáng kể. Thấy người kia đưa ra yêu cầu, cô chính là tự hiểu theo ý mình, đưa quả cà chua đến miệng của Cố Trạch. Mà Cố Trạch cũng không lấy làm lạ với hành động kì quái của cô, liền thuận theo ý của Tập Nhã. Tuy nhiên, cử chỉ có vẻ thân mật này đã bị Du Viêm Hiên vừa xuống lầu nhìn thấy.

“Chậc.”

Dù không nói thêm gì nhưng trong lòng Du Viêm Hiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Có vẻ trong mắt anh, những gì anh vừa nhìn thấy thật kinh tởm.

Nếu Cố Trạch muốn chơi, anh cũng không muốn tham gia. Tuy nhiên sau khi thấy Du Viêm Hiên đi xuống, Tập Nhã cùng Cố Trạch cũng ít nói chuyện hơn, thay vào đó bắt đầu tập trung làm bữa sáng.

Sau bữa sáng, công việc của “người dọn dẹp” ngày hôm nay thuộc về Cố Trạch. Công việc của “người dọn dẹp” là đảm bảo rằng chiếc xe sẽ không bị thây ma tấn công khi đang chạy. Đảm bảo giữ được bọn chúng ở một khoảng cách an toàn để có thể kiểm soát được.

Trong quá trình dọn dẹp, miễn là không gặp phải thủy triều xác chết lớn. Khả năng điều khiển dị năng chính xác cùng với vũ khí của bản thân sẽ phải thao tác liên tục. Tuy vất vả, nhưng vẫn có thể dễ dàng hoàn thành trong một buổi sáng.

Nhưng mà, Cố Trạch ngày hôm nay không có lập tức rời đi. Mà bước đến chỗ của Tập Nhã đang chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp. Hành động này có chút đột ngột. Bởi vì mấy ngày nay, ngoại trừ nói chuyện với Ngụy Chính Thanh. Hầu như mọi người đều coi Tập Nhã như là không khí. Cô vì thế cũng tự sắm cho mình một vai diễn “không khí” trong đội. Cố Trạch lúc này lại như vậy, không cần nói cũng biết…

"Đội trưởng, em ấy cũng đã vào đội được một thời gian. Ngay cả khi em ấy không có dị năng, cũng nên chỉ em ấy cách dùng súng. Ít nhiều thì em ấy cũng có thể tự bảo vệ mình, phòng khi có trường hợp bất trắc xảy ra." Mặc dù Cố Trạch đứng trước mặt Tập Nhã, nhưng lời nói lại là nói cho đội trưởng nghe.